chương 69

295 17 0
                                    

chương 69: hành thích vua

Hôm sau Vương Nhất Bác bãi triều xong thì về thẳng Chung Linh cung, Tiêu Chiến đã tỉnh nhưng chưa chịu dậy, bất mãn tựa vào đầu giường, lười nhúc nhích.

Thấy hắn xuất hiện, y liếc mắt nhìn, sau đó rúc vào trong chăn rồi bịt kín đầu.

Vương Nhất Bác bật cười: "Lại trốn tránh không muốn gặp người hả?"

Tiêu Chiến im lặng, bọc mình thật kín kẽ, coi hắn không tồn tại.

Vương Nhất Bác bèn cố tình uy hiếp: "Vậy đừng trách đêm nay cô lại phải trói ngươi."

Y ngồi bật dậy, căm tức lườm hắn, ánh mắt tràn ngập vẻ lên án, nhưng vẫn không nói gì.

Vương Nhất Bác tự kể: "Đám thích khách kia nhận tội rồi, chúng là một tổ chức sát thủ trên giang hồ, tiếp nhận giải thưởng, sau đó đóng giả gánh xiếc để trà trộn vào vương cung. Cô đã xử lý theo luật."

Tiêu Chiến cúi đầu ậm ừ: "Nha."

"Việc thích khách đã nói xong." Vương Nhất Bác mỉm cười: "Bây giờ nói về chuyện của ngươi đi."

Tiêu Chiến ôm đầu gối, cằm đặt trên chăn, nhỏ giọng: "Cho huynh dằn vặt cả một đêm còn chưa đủ sao?"

Hiện giờ cơ thể y nhức mỏi không thôi, cổ tay bị trói quá lâu nên dấu vết vẫn hằn rõ. Chính bản thân y còn cảm thấy mình thê thảm tới mức chẳng nỡ nhìn.

"Cái gì ra cái đó chứ, cô đã hỏi cho rõ ngọn ngành đâu." Vương Nhất Bác không tới nỗi qua một đêm đã quên béng cả chính sự: "Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị, nên tốt nhất hãy khai báo đúng sự thật."

Tiêu Chiến ngẩng đầu: "Khai báo gì?"

"Ví dụ như, sư phụ ngươi là ai?"

Vương Nhất Bác tương đối tò mò về sư phụ của Tiêu Chiến, dạy được đồ đệ như này, tất nhiên là kỳ nhân dị sĩ* rồi. Nhưng trước đó, khi hắn tra tư liệu về Tiêu công tử nước Sở thì lại không thấy nhắc tới nhân vật tài giỏi nào.

Tiêu Chiến đáp: "Là thế ngoại cao nhân."*

(Kỳ nhân dị sĩ: người đặc sắc, khác thường, hiếm thấy; Thế ngoại cao nhân: người tài ba, giỏi giang ở ẩn, sống xa lánh thế gian)

Vương Nhất Bác hỏi: "Thế ngoại cao nhân sao lại xuất hiện ở Sở vương cung?"

"Duyên số."

"Là sao?"

Tiêu Chiến kể: "Sư phụ tên Quân Trúc, là một nhân vật bí ẩn tài năng. Năm lên chín tuổi ta gặp ông ấy ở trong cung, ông ấy bảo số mệnh đã định hai chúng ta có duyên thầy trò, thế nên mới tới vương cung tìm ta."

Vương Nhất Bác: "..."

Quả thực do duyên số.

"Ông ấy dạy ngươi những gì?"

"Lúc đầu chẳng dạy gì hết."

"?"

Tiêu Chiến giải thích: "Lần đầu gặp, sư phụ chỉ bảo giữa chúng ta có duyên, sau đó quẳng cho ta một chồng sách thật cao, bảo ta đọc rồi chờ ông ấy trở về nghiệm thu thành quả, nói xong rồi đi mất. Lần thứ hai gặp lại đã là nửa năm sau."

Vương Nhất Bác: "..."

Sao nghe vị sư phụ này chẳng đáng tin chút nào.

Thử nghĩ mà xem, đường đường là công tử một quốc gia, bỗng ngày nào đó gặp người chẳng rõ lai lịch, tự dưng bảo "Chúng ta có duyên thầy trò", rồi chả dạy dỗ gì, quẳng lại một đống sách và lặn mất tích. Ai trong tình huống đó cũng sẽ nghĩ thần kinh ông ta có vấn đề, nào còn ghi nhớ gì.

Về đống sách kia, ấn xuống đáy hòm cho phủ bụi là xong, ai biết người lạ mặt có ý đồ xấu hay không, không đốt đi là lịch sự lắm rồi.

"Chủng loại sách cũng đa dạng, y học, binh thư, tâm pháp võ công đủ cả, sách thiếu nhi cũng có." Tiêu Chiến nói: "Phần lớn là sơ cấp."

Tuy nói sơ cấp nhưng nếu chỉ đọc sách mà không có ai hướng dẫn thì chắc chắn vẫn thấy tối nghĩa khó hiểu. Khi ấy Tiêu Chiến mới chín tuổi, bất kỳ đứa bé nào ở độ tuổi này mà nhận được chồng sách đó, thì có lẽ cũng chỉ thích mấy cuốn sách thiếu nhi mà thôi.

"Nửa năm sau sư phụ trở lại, hỏi ta đọc được bao nhiêu rồi, ta đáp tám chín phần, sư phụ cười trừ và hỏi tiếp vậy trong tám chín phần ấy thì hiểu được nhiều hay ít."

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, Tiêu Chiến thông minh như vậy, có lẽ sẽ hiểu hết.

Quả nhiên, Tiêu Chiến kể tới đây thì vẻ mặt đắc ý: "Ta đáp: toàn bộ."

Cho tới bây giờ, nhớ lại dáng vẻ sư phụ trợn mắt há hốc mồm năm đó,Tiêu Chiến vẫn cảm thấy cực kỳ thú vị.

-

Bỗng nhiên gặp được cơ duyên như vậy, nếu là đứa trẻ tầm thường thì có lẽ sẽ bỏ lỡ, thế nhưng Tiêu Chiến là ai. Sáu tuổi y đã hiểu được lòng người, chín tuổi suy nghĩ càng chẳng thua kém người trưởng thành. Tuổi ấu thơ yếu ớt khổ sở, nên cực kỳ chấp nhất đối với chuyện trở nên mạnh mẽ, Tiêu Chiến thà tin là có còn hơn không.

Trong vòng nửa năm, trừ một hai phần sách thiếu nhi và sách vu cổ chú thuật không hấp dẫn lắm, thì những quyển kỳ môn độn giáp, y thuật, võ công sơ cấp... Tiêu Chiến đều đọc thông viết thạo.

Nửa năm sau Quân Trúc lại đến, ông ấy hỏi: "Đọc được bao nhiêu rồi?"

Ông nghĩ, đứa bé chín tuổi, đọc một hai phần đã ghê gớm lắm rồi, có khi còn chả được chữ nào ấy chứ.

Tiêu Chiến đáp: "Tám chín phần."

Quân Trúc cười nhạt, từ chối nêu ý kiến. Sách ông ta đưa, người có nền tảng cũng chưa chắc đã hiểu, hẳn đứa bé này chỉ cưỡi ngựa xem hoa, không rõ ý nghĩa.

Vì thế ông ấy hỏi câu thứ hai: "Hiểu được nhiều hay ít?"

Tiêu Chiến đáp luôn: "Toàn bộ."

Quân Trúc nghe vậy thì nghĩ đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, mồm còn hôi sữa mà ăn nói rất ngông cuồng. Ông ta ôm tư thế nghe kể chuyện cười rồi bảo: "Được, vậy ta thử kiểm tra, để xem rốt cuộc ngươi hiểu được bao nhiêu."

... Kiểm tra xong thì kết quả là Quân Trúc ngồi ngốc như con gà gỗ, tự kỷ tại chỗ.

Ông ấy hỏi gì, Tiêu Chiến đều đối đáp trôi chảy, thậm chí học một biết mười, kỳ tài ngút trời.

"Quả là thiên tài." Quân Trúc cứ như vừa vớ được báu vật, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Bé con, ngươi đã thông qua khảo nghiệm. Kể từ hôm nay, ta chính thức nhận ngươi làm đồ đệ."

Mặt Tiêu Chiến chẳng tỏ ra vui mừng, ngược lại y bình tĩnh hỏi: "Số mệnh đã định rồi, chẳng lẽ ngài có thể chống lại sao?"

"Thằng nhóc này, tuổi còn nhỏ mà lanh lợi ghê." Quân Trúc ngạo nghễ bảo: "Ta là thiên tài, dĩ nhiên đồ đệ của ta đâu thể là kẻ ngu ngốc được. Nếu nửa năm qua ngươi chẳng thu hoạch được gì, thì ta sẽ mặc kệ số mệnh, chẳng nhận ngươi."

"Nhưng mà sự thực chứng minh, bé con, ngươi không phải là vật trong ao."

"Ta đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có muốn bái ta làm thầy không?"

Tiêu Chiến chẳng chút chần chờ, nghiêm túc làm lễ bái sư.

So với những vị tiên sinh dạy công tử trong cung và người trẻ tuổi thần bí cao thâm trước mắt này, Tiêu Chiến biết rõ ai sẽ dạy được những điều bổ ích hơn.

Quân Trúc uống trà bái sư, nhận một đồ đệ thiên tài, rất khoái chí: "Sư phụ tên Quân Trúc. Tiểu đồ đệ, nhớ kĩ, sau này sư phụ sẽ bồi thường, dạy cho con những điều thật sâu sắc."

-

"Nhưng trên thực tế ông ấy chẳng tiến bộ chút nào." Tiêu Chiến kể tiếp: "Ngắn thì ba năm tháng, lâu thì một hai năm. Mỗi khi ta chạm bình cảnh sẽ xuất hiện chỉ dẫn vài câu, bỏ lại những quyển sách còn tối nghĩa hơn, rồi tiếp tục mất tích."

Hoàn toàn nuôi thả.

Cho nên có thể coi như Tiêu Chiến tự học thành tài.

Quân Trúc tới vô ảnh đi vô tung, nhiều năm ra vào vương cung như chốn không người, chẳng bị phát hiện. Trừ Tiêu Chiến, không một ai biết ông ta tồn tại.

Nhưng nhiều năm trôi qua, Tiêu Chiến cũng chẳng biết lai lịch của sư phụ.

Vương Nhất Bác thích thú: "Quả là cao nhân." Tiêu Chiến có cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế, ấy cũng là vận may.

Bình tĩnh xem xét, hắn thực sự cảm tạ vị sư phụ chưa từng gặp mặt kia. Nếu không có ông ấy, thuở nhỏ Tiêu Chiến sẽ gian nan hơn nhiều.

Trong thế gian đầy khói lửa này, chỉ có kẻ mạnh mới đủ tư cách lên tiếng.

Còn kẻ yếu thì thậm chí không có cả năng lực tự vệ.

"Đúng vậy." Tiêu Chiến tán thành: "Đã nhiều năm qua, ta cũng chỉ gặp ông ấy có vài lần, nên khỏi nói tới chuyện ai đó trông thấy ông ấy. Ngay cả người biết ta có võ công cũng hiếm hoi, lần đầu là khi ta lén lút luyện kiếm thì bị Trường Sinh tình cờ bắt gặp, ta bèn dạy hắn để hắn giúp ta làm việc."

"Hiện giờ," Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "lại có thêm huynh nữa."

Nhưng đâu chỉ có Vương Nhất Bác. Đêm qua y đã thể hiện năng lực trước mắt mọi người, chắc chắn rồi cả nước Tần sẽ biết con tin nước Sở đưa tới không phải nhân vật đơn giản.

Lúc này, y đã lật toàn bộ những lá bài của mình.

Vương Nhất Bác nghĩ về thân thủ của Tiêu Chiến, lại nhớ tới thời điểm y mới đến Tần, khi đó hắn đã dày vò người không ít, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Hắn chần chờ hỏi: "Tiêu Chiến, ngươi nói thật đi, trước kia có phải... ngươi muốn giết cô?"

Chân ướt chân ráo mới tới, Tiêu Chiến sinh hoạt khá gian nan, đó cũng là quãng thời gian mà Vương Nhất Bác cảm thấy đau lòng, hối hận không thôi. Hắn cho rằng Tiêu Chiến yếu ớt, chẳng thể nào phản kháng nên đành phải chịu oan ức, càng nghĩ lại càng bứt rứt. Thế nhưng thực ra... Tiêu Chiến hoàn toàn có thể trả thù.

Vương Nhất Bác bỗng nhận ra mình sống được tới tận bây giờ quả thực là mạng lớn.

Hóa ra khi đó đâu phải hắn tha cho Tiêu Chiến, mà là Tiêu Chiến tha cho hắn...

Bởi đối thủ thực lực ngang hàng, thì người ẩn núp trong bóng tối sẽ dễ dàng đạt được ý đồ của mình hơn.

Hắn nhắc tới làm Tiêu Chiến nhớ lại.

Bởi hành động của Vương Nhất Bác hồi đầu, lúc ấy y...

Ngày, nào, cũng, muốn, giết, vua.

Cộng với hành vi quá phận đêm qua, Vương Nhất Bác trói y lại rồi làm này làm nọ tùy ý, Tiêu Chiến càng nghĩ càng tức.

Đêm qua y mặc kệ Vương Nhất Bác, nhưng đâu có nghĩa là sau đó y không tính nợ.

Tiêu Chiến cười lạnh, cấp tốc rút con dao găm giấu dưới tấm thảm trải giường, kề lên cổ Vương Nhất Bác: "Huynh nói thử xem?"

Vương Nhất Bác: "..."

Được, đã biết, ban đầu đúng là Tiêu Chiến muốn giết hắn.

Mà khoan đã, sao dưới đệm lại giấu dao găm?

Thực ra nghĩ kĩ thì điều này không khó đoán, người có tính đề phòng cao, cảm giác an toàn lại thấp, thì thao tác cơ bản đầu tiên sẽ luôn giấu vũ khí dưới giường, ngay cả Vương Nhất Bác cũng thế.

Giờ này hắn ngẫm lại vẫn còn thấy sợ. Hắn đâu có biết dưới đệm lại giấu vũ khí sắc bén như vậy, nhỡ đêm qua đùa giỡn quá phận khiến Tiêu Chiến bị thương thì biết làm thế nào bây giờ...

Cứ coi như xác suất rất nhỏ bé, nhưng liên quan tới Tiêu Chiến, vậy chắc chắn xác xuất phải bằng không.

Nghĩ ngợi miên man, Vương Nhất Bác chợt nhớ tới một chi tiết nhỏ.

Dày vò qua lại, Tiêu Chiến khóc nức nở, ngón tay bấu chặt vào tấm thảm trải giường, vừa vặn chính là vị trí giấu dao găm.

Hắn ức h.iếp Tiêu Chiến tới mức Tiêu Chiến muốn giết hắn...

Mà lúc đó hắn làm gì?

Hắn nghe thấy Tiêu Chiến khóc, liền bắt nạt càng ác liệt...

Ngón tay Tiêu Chiến đặt ở chỗ kia, co lại hồi lâu, cuối cùng thả lỏng buông xuôi, mặc kệ cho hắn tiếp tục.

Hóa ra vị trí kia có giấu một con dao găm.

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng chột dạ.

Tạ ơn Tiêu Chiến đã tha chết!

Tuy vậy, nhưng Vương Nhất Bác vẫn kiên trì giữ thể diện, cho dù trước Tiêu Chiến, hắn chả còn chút mặt mũi nào.

Hắn từ chối thừa nhận.

Thế nên hắn lạnh lùng hỏi: "Tiêu Chiến, ngươi muốn tạo phản có phải không?"

Tiêu Chiến mỉm cười, thân mật cọ cọ lên môi hắn: "Huynh đợi được thì ta sẽ chịu hầu hạ vua, còn nếu huynh không đợi được thì ta đây sẽ hành thích vua vậy."

Y ghé sát vào làm tấm chăn trên người rớt xuống hơn nửa, lộ ra một thân da thịt tuyết trắng và dấu vết lấm tấm khiến trí tưởng tượng bay cao bay xa.

Vương Nhất Bác: "..."

Chết mất thôi!

Ai mà chịu cho nổi!

Vương Nhất Bác lẩm nhẩm Thanh Tâm chú, tự nhủ bản thân phải giữ tỉnh táo.

Ai ngờ Tiêu Chiến lại tựa vào cổ hắn, ghé sát bên tai thì thầm: "...Bệ hạ phu quân."

Vương Nhất Bác: "..."

Vứt hết bình tĩnh đi!

Dao găm rơi xuống nền, phát ra tiếng vang "Leng keng" lanh lảnh. Trên giường nhỏ, thanh niên đã bị Vương Nhất Bác đè xuống, mái tóc đen xõa tung, cần cổ trắng tuyết hơi ngửa, ánh mắt trong trẻo lấp lánh.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn xuống.

"Vi phu sẽ đợi ngươi cả đời."

"Thế cho nên cả đời này ngươi cứ hầu hạ vi phu đi."

BJYX(CHUYỂN VER) :GẢ CHO BẠO QUÂNजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें