Chương 39. Nhìn đến em liền không mệt

9.4K 266 6
                                    

Sáng ngày thứ hai, Cố Lan hai vành mắt đen thui khó khăn từ trên giường bò dậy, đơn giản rửa mặt một phen sau đó thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ đi xuống lầu.

Người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng cẩn thận.

Nếu không phải bụng đói ùng ục ùng ục gầm gào lên, y thật sự là không nghĩ đến ăn. Cũng không biết là động tĩnh sát vách quá lớn hay vẫn là hiệu quả cách âm giữa các gian phòng không lý tưởng,  tóm lại là Cố Lan đến quá nửa đêm mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Cố Lan ngồi ở trước bàn ăn che miệng liên tục ngáp, lúc này điện thoại di động để trên bàn rung động một chút. Cố Lan xoa xoa mắt mở màn hình, thấy là tin nhắn Tiết Hoàn gửi tới.

—— Nhớ anh không?

—— Không nhớ.

Cố Lan trả đi hai chữ, đẩy điện thoại di động qua một bên bắt đầu ăn điểm tâm. Ăn được một nửa, Tiết Hoàn lại gửi tin nhắn trở lại.

—— Anh không tin.

Cố Lan mắt liếc nội dung tin nhắn, thầm nghĩ thật tẻ nhạt rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn, vừa mới múc một muỗng cháo nhỏ vào trong miệng thì nghe được tiếng bước chân, Cố Lan ngẩng đầu, sau đó... bị sặc.

"Khặc, khặc, khụ khụ..."

"Aizz!" Tiết Hoàn bước nhanh về phía trước, khom lưng vỗ vỗ lưng Cố Lan, "Em gấp cái gì, cũng không ai giành với em."

Cố Lan hòa hoãn lại được, uống một ngụm nước xong cau mày trừng Tiết Hoàn, "Em làm gì mà cuống lên, là vì bị anh dọa cho sợ hãi!"

Tiết Hoàn kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh Cố Lan, giơ tay sờ sờ cái bụng nhô cao của y, "Là anh không tốt."

Cố Lan đẩy tay của hắn ra, không quá tự nhiên sờ sờ lỗ tai, "Sao đã trở lại trước thời hạn, không phải nói rõ là cuối tuần sao?"

Tiết Hoàn lại đưa tay bao trùm lên bụng y, "Nhớ em cùng con trai."

"Đừng có sờ." Cố Lan hai má hơi có chút hồng lần thứ hai đẩy tay Tiết Hoàn ra, "Anh sao biết là con trai, vạn nhất là một bé gái thì sao."

Tiết Hoàn cười hề hề ở trên mặt y hôn một cái, "Quản đứa nhỏ là con trai hay con gái, chỉ cần là em sinh anh đều yêu thích."

Cố Lan nghiêng mắt liếc hắn một cái, cầm lấy muỗng canh tiếp tục uống cháo.

Tiết Lâm lúc này đi vào phòng ăn thấy Tiết Hoàn cũng ở, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, "Anh? Anh trở về khi nào?"

Tiết Hoàn nhìn cậu, ngón tay ở trên bàn gõ nhẹ một chút, "Ăn điểm tâm xong đem đồ đạc dọn dẹp đi."

Tiết Lâm bĩu môi cầm lấy bánh quẩy cắn một cái, "Qua cầu rút ván a, vừa trở về liền muốn đuổi em đi."

"Không sai." Tiết Hoàn sờ sờ đùi Cố Lan, đứng dậy xoa thái dương đi ra ngoài phòng ăn.

"Chà chà, chị dâu chị xem một chút, có anh trai nào như vậy không a?"

"Đừng gọi chị dâu." Cố Lan thả muỗng canh xuống, vỗ vỗ bụng, hài lòng than thở một tiếng, "Thật là no."

Tiết Lâm cấp tốc giải quyết một cái bánh tiêu, tiếp theo cầm lấy một cái bánh bao thịt cắn một miệng lớn, đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm bụng Cố Lan, miệng vừa nhai vừa mơ hồ không rõ nói, "Em thật hâm mộ chị a chị dâu."

[ĐM] Nhất Dạ Tình Hậu (cao h)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ