Phiên ngoại

1.7K 52 4
                                    

Chỉ muốn tôn trọng người thân yêu nhỏ bé này!

Kỷ niệm cuộc sống bốn năm đại học của chúng ta.

( Haiz. Chỉ có thể đạt đến trình độ này, thật thẹn với những người thích H văn. Thỉnh mọi người nương tay! Sự thật ta là một người muộn tao ~~~>_<~~~)

Trong năm nhất định phải có một ngày nghì bất thường, chạng vạng, đúng thời điểm chiếu phim truyền 8 giờ.

Cùng với một chuỗi âm thanh chìa khóa va chạm vào nhau phát ra, khách sạn XX cửa phòng số 321 bị mở ra, Diệp Hoài bước vào đầu tiên. Ánh mắt cậu dừng ở chỗ quan trọng nhất, mặt lập tức trầm xuống.

"Phiền toái ngài rồi đại tỷ!" Thiệu Dịch Vĩ xách theo cái túi to đùng đứng ở cửa, đối với a di béo rút cái chìa khóa đều phải thở hổn hển tươi cười.

"Phòng trà ở bên trái, muốn uống nước sôi thì tự đi nấu." A di ánh mắt dụng ý không rõ ngó liếc hắn một cái lại ngó liếc một cái Diệp Hoài bên trong, đóng cửa bỏ đi.

Thiệu Dịch Vĩ quay đầu lại, ngay sau đó khóe miệng cũng run rẩy: "Giường đơn?"

Mất công từ lúc mới vào cửa các nàng liền dùng một loại ánh mắt cực kỳ ái muội nhìn hắn cùng Diệp Hoài, còn tưởng rằng mọi người trong lòng hiểu rõ ý nhau không cần phải nói, kết quả đặt thành phòng 2 giường đơn! Hơn nữa cũng không cần cách xa nhau vậy đi!

Chán nản......

Hắn đem đồ ăn vặt của Diệp Hoài đặt ở chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường. Sau đó gấp đến độ chờ không được mà bắt đầu làm chính sự —— lấy điều khiển từ xa ngồi trên giường, ấn nút mở, chuyển kênh, CCTV5, trận bóng vừa vặn bắt đầu.

Diệp Hoài vọt đi tắm rửa, lúc vừa ra tới Thiệu Dịch Vĩ đã trầm mê với trận bóng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình TV. Cậu đi vòng qua, từ sau lưng ôm lấy hắn, cằm đặt trên vai hắn: "Không thú vị. Khi nào mới xong?"

"Sắp rồi." Thiệu Dịch Vĩ cười cầm cặp móng vuốt lộn xộn kia, "Lập tức liền xong rồi."

"Thật vất vả mới đi một lần, anh đều không biết nắm bắt thời gian."

"Này......"

Thiệu Dịch Vĩ khổ mà không nói nên lời. Mỗi lần chỉ cần làm xong một hiệp, Diệp Hoài lập tức liền vùi đầu ngủ, bất luận lúc nào. Tàn nhẫn lưu lại hắn một người còn dư nửa người dục hỏa hơn nữa ở cái loại thời điểm này liền không có khả năng buồn ngủ, trằn trọc thống khổ không thôi.

Cho nên hiện tại hắn đã giác ngộ, dù sao cũng đều chỉ làm một lần, còn không bằng thừa cơ làm cái gì đó thiết thực, việc kia thì đến gần lúc ngủ rồi tiến hành.

"Em đây liền cứ ôm anh như vậy."

"Được! Chỉ cần đừng cào anh ngứa."

Diệp Hoài dính trong chốc lát, sau đó đứng dậy, chạy đến bên kia chơi máy tính.

Trận đấu đấu được một nửa, nghỉ giữa hiệp. Thiệu Dịch Vĩ rốt cuộc nhàn rỗi đem ánh mắt chuyển dời đến Diệp Hoài bên kia, lập tức kinh ngạc: "Nha! Em từ nơi nào tìm thấy nhiều phim nam nam hư hỏng như vậy!"

CMN đời đại học! _ 学生活Donde viven las historias. Descúbrelo ahora