chương 5

1K 9 2
                                    


Note: Tôn giả đại nhân đã mất liêm sỉ, ai không muốn sa hố như tôn giả thì xin quay đầu

======================================================

Hôm sau, lúc hai người tỉnh dậy, đã là ánh nắng rực rỡ đầy trời. Quý Tiêu Băng thoải mái kéo vạt áo lại, chờ Cao Hãn Vũ mang nước tới rửa mặt. Sắc mặt hòa thượng không được tốt lắm, nói chung vì hôm nay lỡ mất khóa* sớm, thật sự có chút có lỗi.

Khóa: khóa nghĩa là giờ học, môn học, tiết học, nhưng ở đây có lẽ có nghĩa là buổi tụng kinh lúc sáng sớm của các hòa thượng (editor đoán vậy).

Thật ra hắn dậy từ sớm rồi, chỉ là Quý Tiêu Băng ngủ say, hơi thở phả vào cổ hắn, lâu dần, thân thể lại ấm áp dễ chịu, thật khiến người ta không muốn nhúc nhích.

Đêm qua hái mấy quả trám ăn lót dạ, liền đi về phía bắc.

"Tiểu hòa thượng, rốt cuộc ngươi muốn đi đâu?" Quý Tiêu Băng đi theo phía sau.

"Lạc Dương."

"Không nhìn ra ngươi lại là một hòa thượng ham mê phú quý." Quý Tiêu Băng cảm thấy tràng hạt trong thư huyệt rung động, lập tức lảo đảo, che lấy bụng nhỏ: "Ta nói thế thôi."

Cao Hãn Vũ không ngừng bước chân, nói: "Lạc Dương yêu dị hoành hành, ngươi không muốn đi, ta đi một mình."

Quý Tiêu Băng giễu cợt: "Ngươi bỏ xiềng xích phật gia trước đi."

"Có bản lĩnh tự ngươi bỏ đi." Cao Hãn Vũ quay đầu lại nói: "Đi theo được rồi"

Nhìn như vậy một cái, ngược lại có mấy phần tính khí thiếu niên.

Tuy thường ngày Quý Tiêu Băng lười tu hành, lại không qua lại với yêu quái, nhưng có không ít bạn tam giáo cửu lưu. Y biết nếu một nơi đã đến mức độ yêu dị hoành hành, tất nhiên người bình thường cũng phát hiện ra có điều không thích hợp, y biết những thứ kia gần đây đi qua Lạc Dương, đều là duyệt thần đều số mệnh hưng thịnh, lại có bảo tự trấn áp, một bề tốt lành và yên tĩnh.

"Sao Lạc Dương lại có yêu dị hoành hành?" Y vén mũ trùm trắng lên, đi nhanh hai bước, sóng vai với Cao Hãn Vũ. Thư huyệt bởi vì Phật châu rung động, ra rất nhiều nước, đều bị chặn lại bên trong, vừa đi vừa đè ép tử cung, có chút cảm giác tê dại.

"Hoa yêu." Cao Hãn Vũ nói.

Quý Tiêu Băng không hỏi nữa.

Nhất thời xuống núi, đã quá trưa. Quý Tiêu Băng đói bụng, bước chân không khỏi chậm lại chút, Cao Hãn Vũ nghiêng đầu nhìn, liền nói: "Bên ngoài thành có miếu, ngươi đi nghỉ ngơi một chút, ta đi hóa duyên."

Hóa duyên: đi xin cơm chay, cái này ai xem Tây Du Kí chắc biết đoạn Đường tăng đi hóa duyên vào nhầm động Bàn Tơ.

"Không phải ngươi còn không ít tiền sao?" Quý Tiêu Băng uất ức nói: "Đều ở miếu mấy ngày rồi."

"Ngươi muốn đi bộ tới Lạc Dương, hay muốn cưỡi ngựa đến Lạc Dương?"

Quý Tiêu Băng muốn nói muốn ngồi xe ngựa.

Có điều cuối cùng lại không dám, nếu hòa thượng thúc động tràng hạt lần nữa, sợ là ngay cả đứng y cũng đứng không vững.

Độ TaWhere stories live. Discover now