chương 6

866 13 1
                                    


Ngày hôm sau hai người thức dậy, lại là Cao Hãn Vũ làm khổ sai, Quý Tiêu Băng chỉ ngồi ở nơi sạch sẽ chờ hắn đưa nước đưa khăn tới. Trong chốc lát sửa soạn sạch sẽ, liền đi chỗ bán ngựa tốt trong trấn.

Hai mươi lăm dặm, ngày thường chỉ đi một chút thôi, nhưng hôm nay Quý Tiêu Băng đi chậm rãi, thỉnh thoảng lại phải dừng lại nghỉ ngơi.

"Tiểu hòa thượng, ngừng một chút." Quý Tiêu Băng đỡ một thân cây, thở hổn hển nói: "Có chút... Có chút không đúng."

Cao Hãn Vũ nghe vậy, nói: "Ngươi đừng lười biếng, xung quanh đây không có thôn xóm, cũng không có chỗ đặt chân, hôm nay không đi tới, phải ngủ lại chỗ hoang vắng, ngươi lại chê nhiều bụi bặm."

Nhưng hình như Quý Tiêu Băng thật sự không khỏe, môi cũng trắng bệch, trên khuôn mặt nhỏ phủ một tầng mồ hôi mỏng. Y thở hổn hển mấy hơi, mềm nhũn mà ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Tiểu hòa thượng, ngươi qua đây."

Cao Hãn Vũ đi qua, đang muốn kéo y lên, lại nghe y nói: "Phật châu kia của ngươi... phật châu rơi ra ngoài..."

Trong giọng nói của xà yêu có ba phần yếu ớt, bảy phần khó chịu. Cao Hãn Vũ cũng không tin, nhưng thấy y thực sự đang khó chịu, liền mang y vào rừng, để y tự cởi quần, quả nhiên thấy tràng hạt rơi xuống, thư huyệt kia cuối cùng tự mình tống ra.

Cao Hãn Vũ cau mày, xiềng xích Phật gia dò không ra khác thường, hắn liền giúp một tay, thử mạch đập.

Rắn biến thành người, mạch đập cũng khác thường, bởi vì thân nhiệt của rắn thay đổi theo khí hậu, lúc hóa thành người, mạch đập cũng thay đổi theo nhiệt độ cơ thể, lúc này mạch của Quý Tiêu Băng đập có chút nhanh.

Cao Hãn Vũ lại nhìn mặt y, thật sự không có huyết sắc.

"Ban sáng còn tốt mà?" Hắn hỏi.

Quý Tiêu Băng lắc đầu một cái: "Sáng nay ăn không được."

"Bây giờ thấy thế nào?"

"Tim đập nhanh thôi." Quý Tiêu Băng đeo phật châu lên tay, lại cột chặt quần áo: "Nghỉ ngơi một lát liền tốt thôi, tiểu hòa thượng ngươi nói đúng, vừa rồi chim cũng nói gần đây không có chỗ ở, chúng ta nhanh đi thôi."

Nói xong liền cất bước muốn đi, lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống, may mà có Cao Hãn Vũ ôm lấy.

Thấy bộ dạng này của y, Cao Hãn Vũ lại không đành lòng, lập tức ôm lấy Quý Tiêu Băng, một tay niết ấn, chỉ thấy một trận kim quang sáng chói, trong rừng đã không còn hành tung của hai người, trong trấn hơn hai mươi dặm ngoài thành, Cao Hãn Vũ thay y đeo mũ trùm lên, dẫn y đi đặt phòng.

Sau khi vào phòng khóa cửa kĩ, lại thêm một tầng cấm chế. Quý Tiêu Băng dựa vào giường liền khoan khoái, vẫn có chút mệt mỏi. Cao Hãn Vũ thay y cởi giày, lại cởi quần áo y ra, tỉ mỉ kiểm tra. Khi kiểm tra đến thư huyệt, mới phát hiện ra không đúng.

Huyệt mềm kia quấn lấy đầu ngón tay hắn không chịu buông, nhưng tử cung lại bất luận thế nào cũng không chịu mở ra, chỉ đóng chặt, mặc cho hắn dùng đầu ngón tay đâm vào, làm đến ác, Quý Tiêu Băng lại nhỏ giọng kêu đau.

Độ TaWhere stories live. Discover now