Chương 231: Nói hết

1.8K 137 24
                                    

"Nhìn cách bày trí này, nó là đang chuẩn bị ở chỗ này cầu hôn em đi." Thu Dật Mặc ngữ khí nhàn nhạt, cũng nghe không ra trong lòng hắn đến tột cùng là loại cảm xúc gì.

Tả Ninh cũng không nói gì, chỉ bước qua mặt cỏ chậm rãi đi lên cầu thang.

Bố trí từ tầng hai đến tầng bốn, vẫn là phong cách giống như lúc trước đóng phim, nhưng mà có thể nhìn ra được đồ gia dụng đã đổi hoàn toàn mới, toàn bộ nhà ở cũng vừa được dọn dẹp qua, rất là sạch sẽ.

Một đường đi đến gian phòng nghỉ trên tầng năm, Tả Ninh mới phát hiện Thu Dật Bạch trên sô pha.

Toàn bộ phòng nghỉ đều tràn ngập mùi rượu nồng nặc, từ trên bàn đến trên mặt đất đều là vỏ chai rượu rỗng tứ tung ngang dọc, không cần hỏi cũng biết hắn đến tột đã uống bao nhiêu.

"Thu Dật Bạch? Thu Dật Bạch?"

Gọi hai tiếng không có phản ứng, Tả Ninh đi qua sờ sờ trán hắn, xác định không phát sốt mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn nam nhân quần áo đơn bạc, cô tìm một vòng không thấy có thảm, chỉ đành đi vào bên trong phòng ngủ cầm chăn mỏng ra đắp lên cho hắn.

"Không có tiền đồ như vậy, lại chỉ biết uống rượu mua say." Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt rơi xuống cái hộp nhung màu tối trước mặt.

Mơ hồ biết đó là cái gì, Tả Ninh không dám động, ngược lại Thu Dật Mặc vươn bàn tay to ra cầm lại đây, vừa mở ra liền thấy, bên trong là một chiếc nhẫn đá hồng bảo.

"Không tồi a, mua nổi biệt thự, mua nổi nhẫn xa hoa, xem ra mấy năm nay nó cũng không phải rất kém cỏi."

Thu Dật Mặc tuy rằng mặt ngoài đang cười, tuy rằng lời nói trong miệng giống như là đang khen người, nhưng ánh mắt hắn nhìn cái nhẫn kia, làm Tả Ninh cảm thấy âm trắc trắc.

"Em sẽ đáp ứng sao?"

Đón nhận ánh mắt của Thu Dật Mặc, Tả Ninh liên tục lắc đầu. Đừng nói cô căn bản không biết có thể đáp ứng hay không, cho dù thật sự sẽ đáp ứng, ở trước mặt nam nhân này, cô dám nói thật sao?

Thu Dật Mặc cười lạnh một tiếng, lại đem tầm mắt dời xuống cái nhẫn, lẩm bẩm nói: "Nếu tối hôm qua nó nhận giải thưởng, chiếc nhẫn này, hiện tại hẳn là đã ở trên tay em đi."

Tả Ninh đang nghĩ ngợi nên hóa giải cái không khí vi diệu này như thế nào, lại nghe tiếng Thu Dật Bạch thấp thấp nói mớ: "Ninh Ninh...... Ninh Ninh......"

Ngay trong lúc ngủ mơ cũng đều gọi tên cô.

Tả Ninh chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong lòng càng thêm mềm mại, bước hai bước ngồi xuống bên người Thu Dật Bạch, giúp hắn sửa lại cái chăn bị hắn xốc lên một đoạn.

Tay phải mới vừa đưa đến trước ngực hắn, liền bị tay hắn gắt gao nắm lấy: "Ninh Ninh...... Ninh Ninh...... Gả cho anh...... Ninh Ninh......"

Tả Ninh nhịn không được quay đầu nhìn Thu Dật Mặc, lại thấy ánh mắt hắn càng thêm lạnh băng.

"Anh ấy...... Tâm tình của anh ấy nhất định không tốt, em có thể...... Bồi anh ấy hay không?"

《Edit-HOÀN》_〈NP-H〉 Bọn Đàn Ông Này Có Độc-Q2Where stories live. Discover now