Chương 24: Tử sắc nhân uân

46 2 0
                                    

Nguyệt Hoà Cư. Nguyệt Hoà Cư ở Đông uyển, sát bên Tĩnh Tư đường, cách Diệc Duyệt Trai rất gần, đương nhiên cách Thanh Bình Cư chỗ ở của Phó Long Thành cũng rất gần.
Hoa Ngọc Hoa được an bài ở đây. Long Thành còn để Lương Thần, Mỹ Cảnh chọn bốn nha hoàn lanh lợi đến giúp đỡ Hoa bà bà.
Phó Long Tình đang bắt mạch cho Ngọc Hoa. Xem bệnh xong không khỏi sửng sốt: "Hoa tỷ tỷ có biết là người phương nào hạ độc không."
Hoa bà bà: "Nói đến lại thấy hận. Tiểu thư mang theo ta cùng Long Nhi về nông thôn tĩnh cư, ngày thường rất ít giao du với mọi người. Một ngày kia, ta đang ở bờ sông giặt quần áo, thấy có một nữ tử đang trôi theo dòng nước, liền cứu nàng lên bờ. Nàng chỉ là một nha đầu mười bảy mười tám tuổi. Nha đầu này diện mạo vô cùng xinh đẹp, tự xưng là nữ nhi của Giang viên ngoại trong thành, bởi vì bị tặc nhân bắt cóc, trong đêm liền nhảy khỏi thuyền bỏ trốn. Ta thấy nàng đáng thương nên đưa về nhà gặp tiểu thư, để nàng dưỡng thương cho tốt một chút. Tiểu thư tâm địa thiện lương, liền lưu nàng trong nhà."
"Qua vài ngày nữa, tổn thương của nha đầu này đã khỏi hẳn, buổi sáng nấu chén cháo cho tiểu thư, nói là báo đáp ân cứu mạng, tiểu thư không nghi ngờ gì, liền đem cháo uống hết. Nha đầu thấy tiểu thư uống cháo, lại hướng tiểu thư khom người thi lễ, nói thật xin lỗi tiểu thư. Tiểu thư hỏi nàng ý gì, nàng nói trong cháo này có độc, không quá một tháng tiểu thư sẽ chết."
"Lão nô lúc ấy giận dữ, muốn chế trụ nàng, võ công của nha đầu đáng hận này lại cực cao, chúng ta cản nàng không được, phải để nàng đi. Quả thật từ đó về sau tiểu thư không biết vì sao lại không ăn bất kỳ cái gì, lúc đầu ăn liền sẽ nôn hết không còn một mảnh, dời sông lấp biển mười phần khó chịu, về sau bất cứ đồ ăn nào cũng không thể ăn, thậm chí nhìn thấy cũng sẽ không ngừng nôn mửa. Tiểu thư nghĩ đến Long Nhi thiếu gia còn nhỏ, mới đến tìm cô gia."
Phó Long Dạ ở bên tiếp lời: "Ta dù không phải đại phu cũng biết độc Hoa tỷ tỷ trúng hẳn là Tử Sắc Nhân Uân." triệu chứng trúng độc này, mấy ngày trước Phó Long Tình từng nói qua, Phó Long Dạ liền ký ức khắc sâu.
Phó Long Tình nhìn đại ca, gật đầu nói: "Không sai, hẳn là loại độc này."
"Kỳ lạ, xem ra kẻ hạ độc Hoa tỷ tỷ cũng là kẻ trộm đổi thạch sư." Phó Long Dạ thốt ra. Phó Long Thành lại nhíu mày: "Long Dạ không cần nhiều lời."
Phó Long Dạ có chút không phục, Tử Sắc Nhân Uân không phải độc dược thông thường, rất khó để luyện chế ra, nghe nói trong thiên hạ kẻ có thể hạ loại độc này cũng tìm không ra mấy người. Nhưng trên người thạch sư bị đổi ở Phó gia phát hiện hộp gấm bên trên lại có loại độc này, Hoa tiểu thư cũng bị người hạ độc này, hai chuyện tất có liên quan, hẳn là manh mối rất tốt a, thế nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của đại ca, hắn cũng không dám mở miệng chống đối, vội lui qua một bên.
"Không biết từ lúc Hoa tỷ tỷ trúng độc đến nay, cụ thể đã qua thời gian bao lâu." Phó Long Tình thần sắc cũng rất nghiêm túc.
"Hẳn là mười ba mười bốn ngày, tuy rằng lúc đầu không ăn được nhưng nước vẫn có thể uống một chút, đến nay uống nước cũng không được." Thấy trong phòng không khí ngưng trọng, Hoa Ngọc Hoa cười nói: "Sinh tử do mệnh, lấy thể chất của ta có thể sống đến hôm nay đã là ông trời phá lệ khai ân. Độc này giải không được cũng không có quan hệ gì."
Phó Long Tình cũng cười: "Hoa tỷ tỷ không cần lo lắng, không sao cả." Từ trong người lấy ra một bình ngọc tinh xảo, đổ ra 2 viên, thỉnh Ngọc Hoa nuốt vào, "Qua hai canh giờ, có thể thử uống chút nước."
Phó Long Tình hướng Phó Long Thành bẩm báo: "Tiểu đệ vừa cho Hoa tỷ tỷ dùng Ngọc Lộ Hoàn, có thể tạm thời trì hoãn độc tính phát tác. Nhưng nếu muốn trừ tận gốc, có thể phải mất một chút thời gian."
Phó Long Thành gật đầu nhẹ: "Tử Sắc Nhân Uân đến cùng là cái gì?"
"Nghe nói năm xưa nó được tinh luyện từ một loại trái cây đặc thù trong động Bàn Long, loại độc này không lập tức tổn hại tính mạng con người, người bình thường sẽ chết đói sau bảy bảy bốn mươi chín ngày."
"Thật là ác độc." Phó Long Dạ nghe, ha ha cười không ngừng.
"Lục ca ngươi cười cái gì." Phó Long Thường rất hiếu kì.
"Ta đột nhiên nghĩ ra, chúng ta có thể sẽ phát tài." Phó Long Dạ hết sức vui mừng.
"Vì sao phát tài?"
"Thế gian này phần lớn nữ tử đều thích mình gầy lại gầy, nhưng nhìn thấy món gì ngon lại không thể khống chế muốn ăn. Cho nên chúng ta chỉ cần đem Tử Sắc Nhân Uân cho các nàng dùng, đợi các nàng gầy đến tiêu chuẩn mình thích, lại để tam ca phối chế giải dược, ha ha, muốn gầy bao nhiêu liền có bấy nhiêu, ngươi nói xem chúng ta không phải sẽ giàu to sao." Phó Long Dạ vì nghĩ được kế phát tài chỉ trong vài giây, cảm thấy vô cùng đắc ý.
Phó Long Thường sợ hãi than: "Lục ca, thật sự là ý kiến hay. Chúng ta nên đưa ra vài câu quảng bá, nên là "Béo gầy đều trong lòng bàn tay, Phó gia giảm béo độc quyền, trăm phát trăm trúng, vô hiệu liền hoàn tiền." Phó Long Dạ: "Đúng vậy đúng vậy. Không hổ là đệ đệ của Long Dạ ta." Nói xong cùng Phó Long Thường cười ha ha không ngừng.
Ngọc Hoa thấy Phó Long Dạ, Phó Long Thường cười không ngừng được, nhớ tới lúc mình sinh Long Nhi, luôn cảm thấy dáng người có chút béo, bây giờ quả thật gầy đến khá hài lòng, không khỏi cũng lộ ra ý cười. Phó Long Thành cũng nhịn không được cười, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi: "Các ngươi cười đủ chưa."
Phó Long Dạ lúc này mới nhớ tới hiện tại không phải lúc để cười, liền ngưng lại: "Đủ rồi đủ rồi." Phó Long Thường cũng vội thu tiếng cười: "Nói chuyện đứng đắn quan trọng hơn."
Phó Long Thành nhìn về phía Phó Long Tình: "Ngươi có chắc có thể chữa khỏi độc này không."
Phó Long Tình chần chừ chốc lát: "Tiểu đệ sẽ dốc hết toàn lực."
Phó Long Thành cau mày: "Ngọc lộ Hoàn có thể bảo đảm tính mạng cho Hoa tiểu thư không?"
"Không thể." Phó Long Tình mặc dù bất đắc dĩ, cũng không dám lừa gạt đại ca.
Một câu nói kia làm đám người giật mình, Phó Long Dạ hối hận thật sâu vì mình cười quá sớm, vội nói: "Tam ca, huynh hẳn là nói đùa, mới vừa rồi còn nói không sao."
"Ta nói mới mười mấy ngày, tất nhiên là không sao, hai viên dược hoàn này có thể đảm bảo Hoa tỷ tỷ mười ngày không đói, cũng sẽ không thương tổn thân thể. Lợi dụng mười ngày này có thể nghiên cứu ra phương pháp giải độc."
"Có thể?" Phó Long Dạ gấp gáp hỏi, "Tam ca, ta thật sự có chút thất vọng về huynh, đại kế phát tài này của tiểu đệ sẽ vì huynh mà chậm trễ."
Phó Long Thành lạnh lùng nói tiếp: "Ta đối với ngươi cũng có chút thất vọng. Hoa tiểu thư trúng độc chưa giải, ngươi còn có tâm tình nói nhảm cái gì."
Ngọc Hoa tự nhiên đáp: "Long Thành ngươi chớ trách lục đệ, sống chết có số, không thể cưỡng cầu."
Phó Long Thành nhìn Ngọc Hoa một chút, mỉm cười: "Long Dạ lắm trò, ngươi đừng làm hư hắn"
Phó Long Dạ nghe ngữ khí đại ca, vốn cho rằng sẽ bị trách cứ, nghĩ không ra Hoa tỷ tỷ lại sẽ ở trước mặt đại ca bảo vệ mình, trong lòng vạn phần cảm động. Vội nói: "Kỳ thật ta đối tam ca tràn ngập lòng tin, tam ca nhất định có bí phương giải độc."
Phó Long Tình hạ thấp người: "Hoa tỷ tỷ không cần lo lắng. Tiểu đệ vô luận thế nào cũng sẽ giúp đại tẩu trị loại độc này."
Phó Long Thành cười nói: "Ngọc Hoa, ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện giải độc, Long Tình tự sẽ có cách, ngươi không cần quá lo lắng."
...
     Phó Long Thành nắm tay Long Nhi, dưới ánh trăng thanh u, chậm rãi đi trên đường đá uốn lượn, cuối đường đá nối thẳng đến nơi Thái hậu đang ở "Cẩm Tú Viên" .
     Long Thành muốn dẫn Long Nhi đi thỉnh an Thái hậu. Minh Long lần đầu tiên ở cùng phụ thân một mình, cảm thấy thật hưng phấn, lại có chút thấp thỏm. Phó Long Thành hỏi sinh hoạt của Minh Long trong mấy năm này, Minh Long từng cái đáp lại, đâu vào đấy, hợp quy hợp cự. Long Thành cảm giác sâu sắc tính tình đứa bé này cùng mình khi còn bé giống nhau như đúc, càng vô cùng yêu thích.
     Thái hậu đang ở bên trong Cẩm Tú Viên than thở. Sáng nay Hương Nhi lại tới Cẩm Tú Viên quỳ gối cầu tình, Thái hậu vẫn kiên quyết không gặp, Hương Nhi quỳ hơn nửa ngày, liền ngất đi. Thái hậu trong lòng thực sự cảm thấy khó chịu, nhớ tới nhi tử đang bị nhốt trong thạch lao, càng đau lòng. Muốn thành toàn chuyện của hai người, lại cảm thấy tuyệt đối không thể. Không khỏi khó xử, đi tới đi lui trong phòng. Lư ma ma ở sau lưng nàng không ngừng an ủi.
     Thấy Phó Long Thành đến, liền đè xuống cảm xúc lo lắng: "Ngươi đến rồi." Sau buổi trưa mỗi ngày Phó Long Thành đều sẽ tới thỉnh an.
     Phó Long Thành hạ thấp người: "Thỉnh an cô mẫu." Long Nhi không cần phân phó, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính dập đầu: "Minh Long thỉnh an Thái hậu cô nãi nãi."
     Thái hậu ngắm nghía Minh Long: "Đứa nhỏ này cũng là đồ đệ của ngươi sao?"
     "Hắn gọi Phó Minh Long, là cốt nhục ruột thịt của Long Thành." Phó Long Thành ở trước mặt cô mẫu, có chút lúng túng, lại nói thật thảng nhiên.
     Thái hậu cả kinh nhìn Phó Long Thành một hồi lâu, vội đỡ Minh Long lên, nhìn kỹ, quả thật giống hệt Phó Long Thành khi còn bé. Lư ma ma càng là mở to hai mắt nhìn Minh Long.
     Thái hậu sau nửa ngày mới cười nói: "Long Thành, vẫn là ngươi có bản lĩnh, trưởng tôn của Phó gia chúng ta đã lớn thành như vậy."
     Phó Long Thành khó được hơi đỏ mặt."Cô mẫu, việc này nói rất dài dòng. Về sau, Long Thành tự khắc sẽ hướng ngài bẩm báo."
     Long Nhi nhu thuận lên tiếng: "Nương hiện tại thân thể mang bệnh, chưa thể đến thỉnh an lão nhân gia ngài, Long Nhi trước thay nương dập đầu với ngài." Thái hậu không thích không được, vội kéo Long Nhi lên: "Thật là một hài tử ngoan ngoãn." Lại nghĩ tới cái gì, từ trên người lấy ra một con hổ bằng bạch ngọc, đưa cho Long Nhi: "Nãi nãi lần đầu gặp mặt cũng không chuẩn bị lễ vật, ngươi nhận cái này đi."
     Long Nhi cảm thấy rất thích, liền nhận lấy, tinh tế thưởng thức. Đây là một con hổ được điêu khắc từ một khối bạch ngọc, đầu hổ ngước lên, cực kỳ tinh xảo, ngọc mới vào tay thì lạnh, nắm trong tay thì ấm, mắt hổ là hai hạt trân châu bằng bảo thạch màu đỏ như máu, dường như ẩn ẩn có quang động.
     Phó Long Thành lại nói: "Cô mẫu, Thông Linh Bạch Hổ này là hộ thân phù gia gia tặng cho ngài, vật quý giá như thế sao có thể đưa cho Long Nhi."
     Long Nhi vội giao con hổ lại cho Thái hậu: "Cô nãi nãi, cái này đã là vật thái gia gia tặng ngài, Long Nhi có thích cũng không dám nhận, sau này cô nãi nãi lại thưởng cho Long Nhi vật khác đi."
     Thái hậu cười lại đặt con hổ vào tay Long Nhi: "Con hổ này quả thật rất quý giá, nghe nói là thần vật viễn cổ của phương Tây, cô nãi nãi chỉ là thích vì nó đẹp mắt. Nghe nói ngọc này có thể giải bách độc, đuổi trăm tà, còn có thể bảo trì sinh cơ, chỉ là ở trong tay cô nãi nãi ta, lại chẳng có tác dụng gì. Tương lai ngươi bước vào giang hồ nhưng lại rất hữu dụng." Lại đối Phó Long Thành nói: "Hơn nữa đây luôn là vật tổ truyền của Phó gia, giao cho Long Nhi chẳng phải lại càng thỏa đáng sao."
     Long Nhi nghe, nhìn sang Phó Long Thành. Thấy phụ thân khẽ gật đầu, liền cung kính nhận lấy, cũng không thưởng thức, mà tỉ mỉ cất kỹ: "Tạ ơn Thái hậu cô nãi nãi, Long Nhi nhất định sẽ cất giữ cẩn thận." Thái hậu thấy Long Nhi nhu thuận, càng nhớ tới Tử Đình.
     ...
     Có bằng hữu từ phương xa tới, liền quên cả trời đất!
     Diệc Duyệt Trai là thư phòng của Phó Long Thành. Phó Long Thành cùng Phó Long Bích từ xa đã nhìn thấy Long Tình lững thững đứng trước cửa, bộ dáng mất hồn mất vía. Long Thành trong lòng thầm hừ một tiếng.
     Trong số các đệ đệ, Long Thành đối Long Tình nghiêm khắc nhất, thường xuyên trọng trách. Long Tình cũng luôn làm việc ổn thỏa, chú ý cẩn thận, không hiểu sao gần đây Long Tình lại có vẻ lơ đễnh.
     Long Tình thấy đại ca, nhị ca tới, vội khom người vấn an, Long Thành không nói gì, trực tiếp tiến vào đại sảnh, ngồi xuống.
     "Cùng theo vào, đại ca có chuyện hỏi ngươi, ngươi cẩn thận chút." Phó Long Bích có chút lo lắng thay Long Tình.
     Long Tình ngầm hít một hơi, theo sau lưng nhị ca đi vào đại sảnh, lần nữa khom người: "Đại ca."
     "Mấy ngày nay ngươi làm sao vậy? Luôn mặt ủ mày chau? Chuyện làm ăn của Hồi Xuân Đường cũng không để ý."
     "Tiểu đệ biết sai." Phó Long Tình thấy đại ca ẩn ẩn nộ ý, vội quỳ xuống đáp lời.
     Phó Long Tình có chút bất đắc dĩ, bởi vì việc này hắn hoàn toàn không có trách nhiệm, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn phải bẩm báo, mà bẩm báo đại ca rồi, không chừng trận đòn này liền đánh tới trên người mình. Trông thấy sắc mặt đại ca, Phó Long Tình thật có chút run rẩy, bất đắc dĩ đành phải nhắm mắt nói: "Vâng, là chuyện có liên quan đến Mai tiểu thư. Mai tiểu thư đang mang thai."
     Long Thành cùng Long Bích đều nghe đến giật mình, hai mặt nhìn nhau. Phó Long Thành còn là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, "Long Tình lớn mật, ngươi nói cái gì?"
     "Mai tiểu thư đã mang thai hai tháng." Phó Long Tình đành phải nói rõ ràng hơn chút.
     "Bốp" một tiếng, Phó Long Thành nhịn không được vỗ một chưởng xuống bàn vuông bên cạnh. Bàn vuông rắc một tiếng chia năm xẻ bảy, khiến Long Bích và Long Tình đồng loạt rùng mình.
     Long Tình tim đập bình bịch, cúi đầu xuống, không dám nhìn đại ca.
     "Ngươi xác định?" Phó Long Thành hơi thu nộ khí, kỳ thật lấy y thuật của Phó Long Tình, làm sao có thể sai, chỉ là chuyện này quá mức kinh ngạc, Phó Long Thành nhất thời còn không muốn tin.
     "Vâng. Ngày đó lúc tiểu đệ giải độc cho Mai tiểu thư, dù cảm giác mạch tượng khác thường, nhưng lúc đó trong cơ thể Mai tiểu thư vốn có kịch độc, huống hồ lúc ấy hỉ mạch quá yếu, Long Tình cũng là lần đầu chuẩn bệnh cho nàng, nên không dám quên. Bây giờ đã mười ngày, lần nữa chuẩn mạch, sẽ không sai lầm."
     "Triệu Tử Đình, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ." Loại chuyện chưa thành thân mà đã có con này, cho dù ở hiện đại, người bảo thủ một chút cũng không tiếp nhận được, huống chi ở cổ đại, niên đại xem trinh tiết quý hơn tính mạng. Cũng may Tử Đình không ở trước mắt, nếu không dưới cơn thịnh nộ của đại ca, khó đảm bảo sẽ không một chưởng đánh chết hắn. Phó Long Bích kinh ngạc, quyết định thật nhanh, hạ thấp người nói: "Chúc mừng đại ca, đại ca có chất nhi, thái hậu có tôn nhi, nhị thúc có hậu rồi." Nói trôi chảy như là lời hát.
     Phó Long Thành suýt chút bị Phó Long Bích làm cho tức chết, tuy trong lòng vẫn không vui, nhưng nộ khí đã tiêu một chút, trừng mắt nhìn Phó Long Bích: "Phó Long Bích, lần trước ngươi bị ăn gậy là khi nào?"
     Long Bích nghe khẩu khí của đại ca, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Mai tiểu thư mang trong mình huyết mạch của Tử Đình, hương hỏa Triệu gia lại có người kế tục, cô mẫu mà biết nhất định vô cùng vui vẻ."
     Long Tình cũng muốn nói chuyện, mở miệng, nhưng lại không dám nói.

[Huấn văn] Phó gia kim long truyền kỳ (quyển 1): Như mộng lệnhWhere stories live. Discover now