Chương 17: Phong vân chợt biến

44 2 0
                                    

    "Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, các hạ vẫn không nên nói quá sớm. Đại ca các ngươi nếu đã làm khách quý của Trục Nguyệt. . ." Chính Lan dương dương tự đắc còn muốn nói nữa.
Ngọc Lân nghe lời nói khó nghe của nàng, liền quát lên: "Câm miệng."
Chính Lan bị Ngọc Lân quát thì dừng lại, nhưng lập tức nói tiếp: "Mấy năm nay, chúng ta gặp qua không ít anh hùng hào kiệt, nhưng chưa một ai có thể chống cự lại sự mê hoặc của tiện nha đầu Trục Nguyệt kia."
Ngọc Lân giơ tay tát vào mặt Chính Lan, cú tát quá mạnh khiến Chính Lan loạng choạng suýt ngã, mặt mày đỏ bừng sưng vù, khóe môi máu chảy ròng ròng, nàng oán hận nhìn hắn. Nàng dùng ánh mắt oán độc nhìn Ngọc Lân, hận không thể lập tức giết chết hắn.
Ngọc Lân thản nhiên nói: "Ngươi nếu còn dám mở miệng làm nhục gia huynh, ta sẽ khiến ngươi cả đời không thể nói được lời nào nữa."
Chính Lan há mồm, rốt cục nhẫn xuống.
"Ta hỏi ngươi, ngươi nếu không muốn lại ăn khổ, tốt nhất thành thật trả lời." Quanh thân Ngọc Lân lộ ra khí tràng lạnh lẽo, cùng Ngọc Tường ôn hòa khác nhau rất lớn.
Chính Lan nào còn dám mạnh miệng, chán nản nói: "Chuyện ta biết cũng không nhiều hơn bao nhiêu so với Hồng Nhi, ngươi nếu không tin, hiện tại liền có thể giết ta."
Chính Hồng bỗng nhiên nói: "Hai vị thiếu niên anh hùng sao không gia nhập Tỷ Muội Cung. Cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý hưởng không hết, mà địa vị còn tôn quý, nhất hô bách ứng, mỹ nữ bầu bạn, tiêu dao vô cùng."
Ngọc Tường mỉm cười: "Nếu gia nhập Tỷ Muội Cung, thì có thể nhận được chức vị gì."
Chính Hồng: "Lấy võ công của các vị mà nói, có thể được xếp vào chức vị phò mã cũng không chừng."
"Phò mã?" Ngọc Tường có chút hiếu kỳ.
"Phò mã chính là chức vị cao nhất mà một nam tử có thể đạt được trong Tỷ Muội Cung. Người làm phò mã, địa vị chỉ đứng sau cung chủ, ngang hàng với thiếu chung chủ. Quyền lực rất lớn, chỗ tốt cũng rất nhiều. Có một cái, luôn sẽ khiến người tim đập thình thịch. Phàm là người làm phò mã, có thể tùy ý chiêu sủng tỷ muội từ thiếu chung chủ trở xuống. Nếu đạt được sự thưởng thức của cung chủ, còn có thể cưới được thiếu cung chủ làm thê, trở thành phò mã thống lĩnh, địa vị còn ở trên thiếu cung chủ."
Ngọc Tường nhìn Hồng Nhi hỏi: "Trong Tỷ Muội Cung thật có quy định như vậy?"
Hồng Nhị nhẹ gật đầu: "Ta cũng chỉ nghe nói trong nội cung có chức vị phò mã. Nếu có thể trở thành phò mã, không chỉ được hưởng vinh hoa phú quý, còn có thể tùy ý chọn lựa tỷ muội trong cung đến hầu hạ, thiếu cung chủ cũng không thể can thiệp."
Ngọc Tường: "Không biết hiện tại trong cung có mấy vị phò mã?"
"Trừ một vị phò mã thống lĩnh, còn có bảy vị. Tuy nhiên, thanh thế Tỷ Muội Cung gần đây càng ngày càng lớn, anh hùng gia nhập cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ người đủ tư cách tham gia lựa chọn dự khuyết phò mã cũng có vài chục vị." Chính Lan nhìn Ngọc Lân cùng Ngọc Tường: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thực lực Tỷ Muội Cung chúng ta cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của các ngươi, hai vị nếu thành tâm gia nhập, ngày sau vinh hoa phú quý, bất khả hạn lượng."
Ngọc Lân cười lạnh: "Cường đại? Theo ta thấy, các ngươi chẳng qua là một đám ô hợp."
Hồng Nhi lắc đầu nói: "Hai vị thiếu gia, lời Chính Lan nói không sai. Trên giang hồ có rất nhiều cao thủ đều đã gia nhập Tỷ Muội Cung. Võ công của phò mã thống lĩnh hiện tại càng là sâu không lường được."
Ngọc Lân cười cười, căn bản không tin: "Cao thủ? Bây giờ giang hồ an tĩnh quá lâu, người biết một bộ Phuc Hồ Quyền tựa hồ cũng dám xưng là cao thủ a."
"Nếu như ngươi tự nhận có thể đánh bại thiên hạ thập kiếm đệ tam kiếm, liền có thể thay hắn trở thành phò mã thống lĩnh." Chính Lan nhịn không được mở miệng phản kích.
Ngọc Tường hơi kinh ngạc: "Đệ Tam Kiếm? Là Ngư Tràng Kiếm Liễu Tam Biến sao?"
"Không sai. Chính là Liễu Tam Biến." Chính Lan cười lạnh một cái: "Đây là lần đầu tiên ta nghe người khác nói Liễu công tử không phải cao thủ."
Ngọc Lân: "Giang Hồ đồn rằng Liễu Tam Biến là kẻ háo sắc nhất, xem ra là thật."
Ngọc Tường cũng rất tò mò: "Liễu Tam Biến này đã ngoài bảy mươi, thế mà còn đi làm phò mã." Nhịn không được cười nói: "Thật là, thực là. . .", thật là hai câu, lời trào phúng vẫn không nói ra được. Lại hỏi: "Vậy thiếu cung chủ của các ngươi chắc hẳn cũng không ít?"
Hồng Nhi lắc đầu: "Trừ cung chủ, cũng chỉ có năm vị thiếu cung chủ."
Ngọc Tường: "Năm vị? Nhiều như vậy phò mã lại chỉ có năm vị thiếu cung chủ, cái này phải phân chia thế nào?"
"Cái gọi là "Phò mã", chính là chức vị. Chức vị thiết lập trong Tỷ Muội Cung khác với bang phái bình thường trên giang hồ. Trong cung chức vị chia làm hai loại theo sự khác biệt giữa nam và nữ, cụ thể là cung nữ, cung nga, vệ binh, thị vệ, thiếu cung chủ, phò mã, đứng đầu là Cung chủ. Tại Y Hồng Lâu, ta cùng Chính Lan là cung nga, cái tỷ muội khác đều là cung nữ." Nhìn Ngọc Tường một cái, uyển chuyển nói: "Ngoài ra, một thiếu cung chủ cũng không nhất định chỉ có thể có một phò mã."
Ngọc Tường không khỏi hơi đỏ mặt, nguyên lai Tỷ Muội Cung lại theo chế độ một thê đa phu.
"Sau khi Liễu Tam Biến gia nhập Tỷ Muội Cung, nhiều lần lập công, vì vậy Cung chủ phá lệ ân điển, đem đại thiếu cung chủ gả cho hắn, phong hắn làm phò mã thống lĩnh." Hồng Nhi bây giờ đã là biết gì nói nấy.
Ngọc Tường nghĩ nghĩ hỏi: "Không biết võ công của mấy vị thiếu cung chủ các ngươi thế nào?"
"Các thiếu cung chủ đều là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mà lại tập loại võ công phi thường quái dị, nghe nói nếu người luyện võ cùng song tu với bọn họ một lần, liền có thể bù được mấy tháng khổ tu. Chỉ bằng điểm này, bao nhiêu võ lâm nhân sĩ cho dù đánh nhau vỡ đầu cũng hi vọng có thể trở thành khách quý của mấy vị thiếu cunh chủ."
Ngọc Lân xen vào hỏi: "Trục Nguyệt cô nương có thân phận gì?"
Trong mắt Hồng Nhi hiện lên một chút thương hại, nói: "Trục Nguyệt là nhị thiếu cung chủ của chúng ta."
Ngọc Tường kinh ngạc: "Nhị thiếu cung chủ?"
"Nhị thiếu cung chủ không biết làm sai cái gì, bị phạt đến chỗ này. Tuy rằng mới ở đây khoảng một tháng, nhưng đã chiêu mộ không ít cao thủ giang hồ cho Tỷ Muội Cung."
Chính Lan đột nhiên hừ lạnh: "Hai vị tìm hiểu những chuyện này của Tỷ Muội Cung ta, không biết là muốn cái gì?"
Ngọc Lân cùng Ngọc Tường biết từ trong miệng những người này cũng không hỏi ra cái gì, Trục Nguyệt nếu là nhị thiếu cung chủ, ắc hẳn sẽ biết tường tận hơn rất nhiều so với bọn họ.
Ngọc Lân nhìn thoáng qua Chính Lan, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, lạnh lùng nói: "Kim Long Lệnh xuất, giang hồ họa tiêu."
Chính Hồng giật mình: "Các ngươi thế mà là người của Kim Long Lệnh chủ." Đảo mắt: "Kim Long Lệnh chủ luôn khoan dung độ lượng cùng nhân từ, chưa từng tuỳ tiện lấy mạng người khác, càng sẽ không lạm dụng tư hình. Hai vị chắc hẳn cũng sẽ không làm khó mấy nữ tử yếu ớt bọn ta."
Ngọc Lân: "Người dưới Kim Long Lệnh mặc dù không muốn gây nhiều thương vong, nhưng cũng tuyệt không dung cái ác. Chư vị tội chết có thể miễn, nhưng cũng không thể không trừng trị." Lạnh giọng quát: "Phế bỏ võ công của bọn họ." Tiểu Tả, Tiểu Hữu đáp một tiếng, liền muốn động thủ.
Đám người không khỏi sợ hãi. Chính Hồng càng vô cùng sợ: "Ngươi nếu phế bỏ võ công của chúng ta, vậy chúng ta chẳng phải sẽ giống phế nhân sao? Huống hồ chúng ta chẳng qua chỉ bán rẻ tiếng cười mưu sinh, sao phải bị trừng phạt nặng như thế?"
Ngọc Lân cau mày: "Mặc dù Y Hồng Viện thành lập không lâu, thế nhưng làm ác không ít. Các ngươi vì để khiến Hàn Phi trung thành với Tỷ Muội Cung, lại không tiếc giá họa sát hại mấy chục tiêu sư vô tội, tình huống như vậy không biết còn có bao nhiêu võ lâm đệ tử trẻ tuổi gặp phải. Không thể tha thứ nhất là, có trên dưới một trăm con cháu nhà hào môn sau khi đi vào Y Hồng Viện liền không biết tung tích. Các ngươi gây họa tới dân chúng vô tội, nếu không phế bỏ võ công của các ngươi, khó đảm bảo các ngươi sẽ không tiếp tục vì Tỷ Muội Cung tận lực."
Hồng Nhi nghe xong, sắc mặt ảm đạm, cúi đầu.
Chính Hồng vẫn muốn cãi chày cãi cối: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có cớ. Những chuyện này có ai có thể chứng minh là người Tỷ Muội Cung làm?"
Hồng Nhi đột nhiên nói: "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm."
Chính Lan, Chính Hồng cùng hung hăng trừng mắt về phía Hồng Nhi. Hồng Nhi thở dài: "Chúng ta mặc dù bị ép buộc, nhưng những người bị chúng ta giết hại không phải càng vô tội sao?"
Chính Hồng chuyển hướng Ngọc Tường nói: "Người luyện võ mất đi võ công, so với chết còn khó chịu hơn. Hai vị thiếu gia trông nhân từ như vậy, không ngờ tuổi còn trẻ, thủ đoạn lại quá ác độc."
Ngọc Lân: "Đã làm ác, liền nên nghĩ đến hậu quả, ngươi nói thêm nữa cũng vô ích."
Chính Lan đột nhiên giương một chưởng hướng Lệ Nhi vỗ tới, Lệ Nhi không ngờ Chính Lan sẽ đột nhiên tấn công mình, không khỏi kinh hô một tiếng, hai mắt nhắm lại, tưởng rằng mình sẽ chết.
Nào biết một chưởng kia tuyệt không rơi xuống đầu nàng, mở mắt nhìn lại, chưởng kia đã dừng ở ba tấc trên đầu mình, lại không cách nào cử động thêm một chút. Kiếm trong tay Ngọc Tường đang chống đỡ bàn tay Chính Lan.
Ngọc Tường cau mày: "Ngươi làm cái gì? Nàng chỉ là một tiểu hài tử, còn là tỷ muội của các ngươi, ngươi vì sao đột nhiên hạ độc thủ với nàng?"
Ngọc Tường kỳ thật cùng Lệ Nhi niên kỷ tương tự, lại gọi Lệ Nhi là tiểu hài tử, Lệ Nhi nghe vậy bất giác buồn cười.
Chính Lan hung ác nói: "Đây là gia sự của Tỷ Muội Cung bọn ta, ngươi không cần biết."
Ngọc Lân hơi nhíu mày: "Trời không còn sớm. Mau giải quyết chuyện nơi này đi."
Tiểu Tả, Tiểu Hữu, Ngọc Tường ứng một tiếng, đồng loạt ra tay, đem võ công của đám người trong phòng toàn bộ đều phế bỏ.
Chúng nữ tử mất đi võ công, đều ngã nhào trên đất, không biết ai thút thít trước, liền khóc thành một đoàn. Chính Lan, Chính Hồng sắc mặt trắng bệch, đơn độc dựa chung một chỗ, không rên một tiếng.
Lệ Nhi đột nhiên quỳ xuống trước người Ngọc Tường: "Cầu thiếu gia thu lưu chúng ta." Những nữ tử khác thấy vậy, cũng nhao nhao quỳ xuống cầu khẩn.
Ngọc Tường giật mình: "Các ngươi đây là làm cái gì?"
Lệ Nhi: "Thiếu gia có điều không biết, tỷ muội chúng ta đều bị Tỷ Muội Cung thu dưỡng mà lớn lên, bây giờ bị phế đi võ công, Tỷ Muội Cung sẽ không tha cho chúng ta sống trên đời. Đối với Tỷ Muội Cung mà nói, người không có giá trị lợi dụng, chỉ có thể đi một con đường, chính là chết. Thiếu gia nhẫn tâm nhìn chúng ta đều bị người của Tỷ Muội Cung xử tử sao?"
Ngọc Tường kinh ngạc: "Tỷ Muội Cung còn có quy định như vậy."
Chính Lan: "Nếu không có cung quy nghiêm khắc, sao có thể quản lý hiệu quả.
Hai người không nghĩ đến còn có loại phiền toái như vậy, phải an trí những cô nương này thế nào mới thỏa đáng a. Ngọc Tường nhìn Ngọc Lân, Ngọc Lân lắc đầu: "Ngươi đừng nhìn ta, chuyện lớn như vậy ta cũng không dám làm chủ."
Ngọc Tường kỳ quái hỏi: "Đại ca sao còn chưa đến?"
Chính Lan nghe, cười lạnh một tiếng, nhìn Ngọc Lân, lời vừa tới miệng cứng rắn nuốt trở vào.
Hồng Nhi đột nhiên nói: "Có khả năng đại thiếu gia ở trong mật thất."
Chính Lan quát: "Câm miệng, ngươi thật dám phản bội sao?"
Hồng Nhi: "Coi như ta không phản bội Cung Chủ, Cung Chủ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Bỗng nhiên đối Ngọc Tường nói: "Hi vọng thiếu gia có thể cho phép ta giết Chính Lan, vì các tỷ muội chết oan báo thù."
Ngọc Tường: "Các ngươi không phải đều là tỷ muội trong Tỷ Muội Cung? Vì sao giống như có huyết hải thâm thù?"
"Thiếu gia có chỗ không biết. Tỷ Muội Cung từ Cung Chủ trở xuống đều là kẻ biến thái. Chính Lan trong lúc làm chủ sự của Y Hồng Viện, không biết đã giết hại bao nhiêu tỷ muội ở đây, người khác đều có thể bỏ qua, nàng thì không."
Ngọc Tường: "Biến thái? Thế nào là biến thái?"
Hồng Nhi hơi đỏ mặt: "Ngươi không cần biết những chuyện không hay này."
Ngọc Tường khổ sở nói: "Ta cũng không thể để ngươi ở trước mặt ta giết nàng, nàng đã bị phế võ công, nếu ta để ngươi giết nàng, đại ca mà biết, chắc chắn sẽ trách tội."
Hồng Nhi nhìn Ngọc Tường, mặt đỏ lên: "Vậy thì Hồng Nhi cũng không dám miễn cưỡng, chẳng qua coi như ta không giết nàng, đợi nàng trở về, Cung Chủ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Trước tìm đại thiếu gia quan trọng hơn, bằng không. . ." Bỗng nhiên ngậm miệng không nói nữa.
Ngọc Tường có chút không vui: "Nếu không còn có thể thế nào. Ngươi nghĩ đại ca ta là loại người gì."
Hồng Nhi vội xua tay: "Ta dĩ nhiên không phải hoài nghi nhân phẩm đại thiếu gia. Chỉ là kiếm pháp của nhị thiếu cung chủ Trục Nguyệt quả thật rất lợi hại, ta còn chưa bao giờ thấy qua nam tử nào có thể bỏ trốn."
Ngọc Tường nghe vậy cười nói: "Kiếm pháp gì, khiến ngươi khoa trương lợi hại như vậy."
"Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, lấy thân làm kiếm, kiếm kiếm tiêu hồn thực cốt." Chính Lan hừ lạnh nói.
Ngọc Tường cùng Ngọc Lân hai mặt nhìn nhau. Ngọc Tường nhịn không được bật cười trước: "Nếu tam ca đến, hai người ngược lại sẽ là kỳ phùng địch thủ."
Ngọc Lân trừng Ngọc Tường một cái. Ngọc Tường liền không dám nói thêm nữa, "Đa tạ Hồng Nhi cô nương đã cảnh báo, thỉnh cô nương dẫn đường cho bọn ta."
Hồng Nhi muốn đi, Lệ Nhi nhìn Chính Lan nói: "Tỷ tỷ mang ta đi nữa." Hồng Nhi nắm tay nàng, kéo đến bên cạnh mình.
Ngọc Lân: "Tiểu Tả, hai người các ngươi đi tiễn mấy vị khách nhân còn lại đi. Tiểu Hữu, đem chuyện nơi này báo cho quan phủ." Hai người hạ thấp người lĩnh mệnh rời đi.
Hồng nhi: "Còn tỷ muội chúng ta thì sao?"
Ngọc Lân: "Chuyện này cần chờ đại ca bọn ta làm chủ. Nếu các nàng thật sự không có nơi nào để đi, trước tiên cứ ở đây chờ đã."
Ngọc Tường khẽ vươn tay, điểm huyệt đạo Chính Lan, Chính Hồng: "Ủy khuất hai vị lại chờ một lát đi." Lúc này mới để Hồng Nhi cùng Lệ Nhi dẫn đường.
Mật thất Hồng Nhi nói tới nằm ở gian bếp bên kia sân.
Bước qua cửa ngầm là cầu thang đá dẫn xuống lòng đất. Một cỗ khí tức ẩm ướt đập vào mặt, Ngọc Tường nhíu nhíu mày, hệ thống thông gió ở đây hình như rất tệ.
Ngọc Tường hỏi: "Trục Nguyệt cô nương không phải luôn sống ở chỗ này chứ?"
Hồng nhi nhẹ gật đầu: "Trục Nguyệt chính là sống trong thủy lao ở đây."
Lời vừa nói ra, khiến Ngọc Tường cùng Ngọc Lân rất là kinh ngạc. Trục Nguyệt cô nương thân là nhị thiếu cung chủ Tỷ Muội Cung, lại ở loại địa phương này.
Chính Lan vốn là một tên tiểu nhân biến thái. Sau khi Trục Nguyệt phạm sai lầm bị phạt đến Y Hồng Viện, liền nhận hết mọi sự ngược đãi của ả, ngày thường ả để Trục Nguyệt sống trong thuỷ lao dưới lòng đất, thậm chí quần áo cũng không cho mặc, chỉ khi cần đi thu phục nam nhân bị Tỷ Muội Cung nhìn trúng, mới để Trục Nguyệt tắm rửa thay quần áo, đổi cách ăn mặc rồi ra ngoài, sau khi xong chuyện, vẫn phải bị nhốt vào thuỷ lao.
  Giường trong phòng thượng hạng là một đạo cửa ngầm, từ đó sẽ rơi xuống bên trong thủy lao. Lúc này mấy nam nhân kia cơ bản đã toàn thân bủn rủn, mất đi năng lực phản kháng , mặc cho người của Tỷ Muội Cung xử trí.
"Người có tư chất tốt, võ công cao sẽ bị giam giữ ở đây, sau đó nội cung sẽ đến mang người đi." Hồng Nhi chỉ vào một phòng giam bên cạnh: "Có điều, mấy ngày nay còn không có người đủ tư cách." Lại nhìn Ngọc Tường, "Đương nhiên, mấy vị thiếu gia là ứng cử viên sáng giá, cho nên mới phái Trục Nguyệt qua."
"Mặc dù Trục Nguyệt thân phận là nhị thiếu cung chủ cao quý,  nhưng tình cảnh còn không bằng cung nữ chúng ta. Nàng đã chiêu mộ được không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm cho Tỷ Muội Cung, nhưng chẳng biết tại sao cung chủ đối đãi Trục Nguyệt mười phần hà khắc, chưa từng khen thưởng, còn thường xuyên vô duyên vô cớ phạt đòn."
Lệ Nhi đối Trục Nguyệt có chút đồng tình: "Nhị Thiếu Cung Chủ là người cực tốt, nếu không phải nàng che chở ta, ta sớm bị, bị. . ." Lệ Nhi không nói tiếp, vành mắt lại đỏ.
Ngọc Tường thắc mắc: "Nếu Trục Nguyệt có thể sử dụng Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, vì sao còn phải chịu dạng này tra tấn? Coi như không dám nghịch lại Cung Chủ các ngươi, cũng không đến mức bị Chính Lan tùy ý lăng nhục."
Lệ Nhi: "Trục Nguyệt tỷ tỷ là có nỗi khổ tâm. Bởi vì nàng là nữ nhi của Cung Chủ, nhất định phải tuân thủ phép tắc trong cung, nơi này do Chính Lan làm chủ, nàng tự nhiên cũng không thể phản kháng."
Ngọc Tường nhịn không được kêu lên: "Làm sao có thể, lại có loại mẫu thân giày xéo nữ nhi của mình như thế sao, nàng thật là biến thái."
Ngọc Lân ho nhẹ một tiếng: "Ngọc Tường, ăn nói cẩn thận."
Ngọc Tường vốn lại định đối cái Cung Chủ biến thái kia nghị luận vài câu, nghe nhị ca nói vậy, đành im miệng.
Trong lúc nói chuyện, đã đến điểm cuối của cầu thang đá. Hơi ẩm càng nặng, lại đi lên phía trước mấy bước, là một loạt hàng rào sắt to bằng cánh tay, xuyên thẳng từ mặt đất lên trần mật thất, bên trong là một cái ao nước, ao nước vẩn đục, hàn khí sâu nặng. Bên trong mặc dù tối, nhưng quả thật không có người.
Hồng Nhi mở một cánh cửa nhỏ trên hàng rào, nói, kỳ quái, quả thật không có ai, hàng rào cũng chưa từng được mở ra.
Ngọc Tường cười một tiếng: "Ta biết đại ca sẽ không dễ dàng trúng chiêu như thế ."
Lệ Nhi kỳ quái hỏi: "Nhị Thiếu Cung Chủ cùng Đại thiếu gia đã đi đâu? Còn ở phòng trên sao?"
Bốn người vội đi ra ngoài, trở lại sân lúc nãy, bỗng nhiên Ngọc Lân thần sắc biến đổi, cùng Ngọc Tường vọt lên trước một bước, bay vào gian phòng vừa rồi ngồi uống rượu.
Trong phòng nồng nặc mùi máu tanh, không còn một ai. Trên mặt đất là từng mảnh y phục rách nát, cùng từng bãi từng bãi vũng máu đen.

[Huấn văn] Phó gia kim long truyền kỳ (quyển 1): Như mộng lệnhWhere stories live. Discover now