Chương 19: Bão Long sơn trang

30 2 0
                                    

       Bão Long sơn trang chiếm diện tích mặc dù không lớn, lại xây dựa lưng vào núi, muốn vào kinh thành hay khu vực Đại Minh hồ cũng phải đi qua. Sơn trang thiết kế cổ xưa mà thanh u, trong sơn trang tầng tầng lớp lớp cây cối rậm rạp, các loại hoa cỏ quý hiếm ganh nhau khoe sắc, có một dòng suối, một ao nước dưới khe núi, nước đổ xuống tạo thành thác nước tự nhiên, dòng suối nhỏ róc rách, trong veo thấy đáy, dòng nước vờn quanh toàn trang, quả thật là sơn thanh thuỷ tú, tự nhiên mà hùng vĩ. Là một khu nghĩ dưỡng cực tốt.
Đại sảnh sơn trang rộng rãi sáng sủa, mấy thiếu niên còn đang nói chuyện. Ngồi tại vị trí cao nhất chính là Long Vũ, Long Tinh ngồi bên dưới, đang thương lượng sự tình Y Hồng Viện.

Long Tinh: "Trục Nguyệt nếu là Nhị Thiếu Cung Chủ Tỷ Muội Cung, Tỷ Muội Cung nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng vì sao đã hai ngày, vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì."
Ngọc Tường: "Mặc dù Trục Nguyệt là Nhị Thiếu Cung Chủ của bọn chúng, nhưng dường như vô cùng không được Cung Chủ bọn chúng yêu thích, nghĩ từ bỏ cái Nhị Thiếu Cung Chủ này cũng không biết chừng."
"Cao thủ trẻ tuổi giống như Trục Nguyệt bồi dưỡng nhất định không dễ, Tỷ Muội Cung sẽ không dễ dàng từ bỏ. Sau khi biến cố ở Y Hồng Viện xảy ra, Tỷ Muội Cung hành động càng thêm bí ẩn khiêm tốn, chúng ta không quá dễ dàng phát hiện hành tung của bọn chúng mà thôi." Long Vũ cười cười, nhìn Ngọc Kỳ một chút hỏi: "Trục Nguyệt có nói qua cái gì không?"
Ngọc Kỳ hạ thấp người bẩm báo: "Từ sau khi đem nàng nhốt vào địa lao trong trang, nàng liền một câu cũng chưa từng nói." Hơi dừng một chút lại nói: "Hồng Nhi, Lệ Nhi không nhà để về, cũng đã mất đi võ công, mà lại đã quyết tâm thoát ly Tỷ Muội Cung. Các nàng vốn cũng không làm ra việc gì đại ác, cho nên chất nhi làm chủ, cho phép Ngọc Tường đưa các nàng đến sơn trang, về phần phải an trí thế nào, còn thỉnh thúc thúc chỉ thị."
Long Vũ: "Hai người này hiện tại ở đâu?"
Ngọc Kỳ: "Trong sơn trang nhân thủ có hạn, cũng không có nữ tử. Trục Nguyệt bị giam giữ trong địa lao, có nhiều việc khá bất tiện. Cho nên chất nhi tự tiện làm chủ, để Hồng Nhi, Lệ Nhi tạm thời đi địa lao, hỗ trợ trông coi Trục Nguyệt."
Long Vũ cười nói: "Ngọc Kỳ, ngươi an bài rất chu đáo." Ngọc Kỳ mặt đỏ lên.
Ngọc Tường cũng cười: "Như vậy là tốt nhất, Hồng Nhi, Lệ Nhi nếu lưu lại Phó Gia, chất nhi liền yên tâm."
Long Tinh sầm mặt lại: "Ngọc Tường, ngươi cũng không còn nhỏ, nói chuyện nên chú ý phân tấc. Hồng Nhi, Lệ Nhi mặc dù đã thoát ly Tỷ Muội Cung, dù sao cũng xuất thân từ Y Hồng Viện, ngươi khẩu vô già lan*, ăn nói lung tung, nếu dẫn ra sự cố gì, cẩn thận da thịt chịu khổ."

*khẩu vô già lan (口无遮拦: nghĩ gì nói đó).

Ngọc Tường không nghĩ đến Ngũ Thúc sẽ sầm mặt giáo huấn, giật nảy mình, mặc dù không không biết mình nói sai cái gì, vẫn vội khom người: "Vâng, Ngọc Tường biết sai. Ngọc Tường lần sau không dám."
Ngọc Kỳ nghe Ngũ Thúc nói, tim đập thình thịch, trên người lại sợ chảy mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người. Bộ dáng Trục Nguyệt u oán ẩn tình hiện lên trong đầu.
Long Vũ nhẹ phất tay, nói: "Long Tinh, Trục Nguyệt trước nhốt trong địa lao đi, cũng không cần vội vã thẩm vấn, hết thảy chờ ta bẩm báo đại ca xong lại định đoạt."
Long Tinh xác nhận, lại hỏi: "Tứ ca phải lập tức về nhà sao?"
Long Vũ cười cười: "Không sai, ta chuẩn bị một hồi liền lên đường trở về, hướng đại ca bẩm báo việc này. Ngươi có thể lưu lại thêm một thời gian. Theo vị trí mật đạo Y Hồng Viện mà suy đoán, lối ra nên ở phụ cận trong núi, phiền ngũ đệ xem xét nhiều hơn, nhìn xem có dấu vết để lại hay không. Nhưng không thể rút dây động rừng, hết thảy chờ ta trở lại lại nói tiếp."
Long Tinh cười nói: "Vâng, tứ ca yên tâm."
Long Vũ: "Ngọc Kỳ, ngươi cùng ta trở về. Ngọc Lân, Ngọc Tường lưu lại nghe ngũ thúc các ngươi phân phó."
Ba người Ngọc Kỳ đáp vâng. Ngọc Kỳ nghe tứ thúc muốn mình lập tức trở về Phó gia, đáy lòng lướt qua một tia không tình nguyện. Hắn cũng chẳng biết tại sao sẽ có loại suy nghĩ này, lại vẫn muốn lưu lại sơn trang, chẳng lẽ là bởi vì người nào đó. Trong lòng giật mình, ngăn cản mình đừng nghĩ tiếp nữa.
Long Vũ dừng một chút, lại phân phó: "Sau khi ta đi, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tự tiện nhìn người trong địa lao ."
Phó gia, Diệc Duyệt Trai. Phó Long Vũ đang hướng đại ca bẩm báo chuyện Y Hồng Viện.
"Đều là tiểu đệ điều động thất sách, mới có thể để chủ sự 'Đại tỷ' kia bỏ chạy, thỉnh đại ca trách phạt." Long Vũ uốn gối quỳ xuống đất.
Phó Long Thành nhìn Long Vũ một cái: "Ngươi vì cứu tính mạng những người kia, thả đi một người, cũng không thể coi là sai. Ngươi đứng lên đi.
Long Vũ tạ đại ca. Đứng dậy.
"Hồng Nhan Mị Tình Kiếm của Trục Nguyệt đã luyện đến tầng thứ mấy rồi." Long Thành đối có người dùng kiếm pháp giống của Tiểu Thục Sơn rất ngạc nhiên.
Long Vũ: "Tiểu đệ đối loại kiếm pháp này hiểu biết rất ít, chẳng qua theo Long Tinh quan sát, hẳn là trên dưới cửu trọng."
Long Thành: "Cửu trọng? Nàng bao tuổi rồi?"
Long Vũ: "Nhìn giống như niên kỷ cùng Ngọc Kỳ tương tự."
Long Thành đột nhiên hỏi: "Thời điểm ngươi cùng Long Tinh nhìn thấy Ngọc Kỳ, khí sắc Ngọc Kỳ thế nào?"
Long Vũ trong lòng xiết chặt, nói: "Tiểu đệ chưa từng lưu ý."
Long Thành trầm giọng hỏi: "Ngươi thật chưa từng lưu ý sao?"
Long Vũ vội khom người nói: "Tiểu đệ không dám lừa gạt đại ca. Lúc ấy tiểu đệ nóng lòng truy địch, thấy Ngọc Kỳ không ngại, liền phân phó Long Tinh đem Trục Nguyệt bắt lấy, mình thì theo địa đạo truy đuổi."
Long Thành: "Đã như vậy, ngươi sao lại chỉ mang Ngọc Kỳ hồi phủ."
Long Vũ: "Bởi vì, bởi vì..." Nhìn thoáng qua đại ca, trong lòng thở dài, nói, "Bởi vì Trục Nguyệt tựa hồ đối Ngọc Kỳ cùng người khác có khác biệt. Có lẽ là tiểu đệ lo lắng."
Long Thành thản nhiên nói, "Tốt nhất là do ngươi lo lắng. Nếu ngươi dám giấu diếm cái gì hoặc Ngọc Kỳ gây ra lỗi gì. . . Ta đã nói qua, chuyện Y Hồng Viện, phàm là có sai lầm gì, đều chỉ hỏi ngươi cùng Long Tinh, ngươi sẽ không quên đi."
"Tiểu đệ không dám." Phó Long Vũ nhớ tới ánh mắt Trục Nguyệt nhìn về phía Ngọc Kỳ, trong lòng chùng xuống.

[Huấn văn] Phó gia kim long truyền kỳ (quyển 1): Như mộng lệnhWhere stories live. Discover now