Chương 9

8 1 0
                                    

* * *
"Đừng chạm vào tôi".
* * *

[9]

Khương Dĩ An theo khe cửa rộng mở trượt vào phòng. Văn Khác chưa rõ vì sao thì cơ thể đã phản ứng trước một bước, anh ngồi xổm xuống ôm trọn người vào lòng.

Cái gáy va phải ngực anh, ấn tượng đầu tiên của Văn Khác đối với người này là nhẹ, sau đó là gầy. Hai tay anh nắm lấy cánh tay của đối phương, cách một lớp áo khoác cũng có thể cảm nhận được độ cứng của xương. Văn Khác cúi đầu nhìn, vành mũ che khuất lông mày, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm, khẩu trang đen che kín mít mơ hồ lộ ra hình dáng sống mũi cùng đôi môi nhợt nhạt.

Người trong ngực đau đớn ưỡn thẳng lưng, thắt lưng lơ lửng trên không, đầu ngửa ra sau, mũ áo rũ xuống, mái tóc rối bù bết giữa trán, nửa khuôn mặt lọt vào tầm mắt của Văn Khác. Một câu "Anh không sao chứ?" tắc nghẹn trong cổ họng, Văn Khác nhíu mày, trái tim đột ngột tăng tốc, bàn tay ngừng lại trên khẩu trang một chút, không cần nhìn, là Khương Dĩ An.

Văn Khác nhớ tới những cảnh tượng khi anh gặp lại Khương Dĩ An, lúc hai người nhìn nhau trong quán bar, ngẫu nhiên chạm mặt khi trực ban, lúc gặp gỡ thoáng qua trong khu chung cư, không có cảnh tượng nào giống với tình huống hiện tại.

Trước khi Mage tuyên bố giải tán, Văn Khác đã gặp Khương Dĩ An hai lần. Lần đầu tiên là năm mười tám tuổi, tại sân khấu của Câu lạc bộ Candy, khi đó ban nhạc Mage ra mắt tròn hai năm. Lần thứ hai là sau khi tốt nghiệp Học viện cảnh sát, tại buổi concert ở sân vận động Vạn Đảo có sức chứa hàng vạn người, anh ngồi trên tầng hai của khán đài, cách Khương Dĩ An rất xa, lại khiến anh khó mà quên được.

Biển đỏ sáng rực trong đêm tối càng làm nổi bật áo sơ mi đỏ trên người Khương Dĩ An, người trên màn hình giẫm một chân lên loa, con ngươi trong veo lấp lánh ánh sáng. Khương Dĩ An tháo tai nghe, phô trương giọng hát vừa ngông cuồng vừa quyến rũ, khán giả điên cuồng la hét gọi tên anh, anh đứng ở trung tâm thế giới, rực rỡ hơn cả những vì sao.

Khương Dĩ An bám lấy cánh tay Văn Khác, khó khăn bò dậy, tâm trí là một mảnh hỗn độn, đầu gối vừa mới đứng vững đã lập tức mềm nhũn, lại ngã vào lòng Văn Khác. Y không nhịn được lẩm bẩm, "Khó chịu quá", trán đặt trên vai Văn Khác, cuối cùng cũng chẳng còn sức để nhúc nhích.

Cơ thể Khương dĩ An bắt đầu trượt xuống, Văn Khác vươn tay ôm lấy y, tư thế hơi khó xử. Một người không thể di chuyển, một người không tiện di chuyển, sau vài giây giằng co ở huyền quan, Văn Khác dứt khoát bế ngang Khương Dĩ An lên, nhẹ nhàng đặt y xuống nệm giường mềm mại.

Bả vai Khương Dĩ An co rúm lại, hình như lạnh, Văn Khác đắp chăn cho y, đầu ngón tay khẽ sờ trán y, làn da đỏ ửng nhưng trên tay anh lại dính đầy mồ hôi lạnh.

Anh vào bếp rót một cốc nước ấm rồi đặt lên tủ đầu giường ở phòng ngủ. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn, màu vàng ấm áp chảy xuống bên gối, Văn Khác dựa vào cửa sổ, cúi đầu nhìn Khương Dĩ An đang nhíu chặt ấn đường.

[ĐM] Hôn an - Lâm Dữ SanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ