Chương 17

4 0 0
                                    

* * *
Anh ấy cần ra ngoài, cần đứng dưới ánh mặt trời.
* * *

Nhớ ra đã lâu mình chưa đến Global, Đoạn Dương bắt đầu ngứa ngáy tay chân, cậu liếc nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa mới phải về đơn vị. Rửa sạch chén uống trà, khoác áo phao lông vũ bên ngoài bộ cảnh phục, cậu xuống lầu cưỡi chiếc moto yêu quý của mình đến quán bar.

Lát nữa phải trực ban nên Đoạn Dương không dám uống nhiều, cậu chỉ dám nhấp một ngụm Vodka, sau đó bưng một ly đồ uống, tuỳ tiện tìm một bàn trống. Tối nay quán ít khách, bầu không khí ngày Tết không nhộn nhịp như mọi khi, cậu vừa hậm hực nhấp một ngụm sữa hạnh nhân, thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, ánh đèn sân khấu biến ảo đón chào một tay guitar, người khiến cả khán phòng bùng nổ với kĩ thuật Palm mute* và móc dây* cao siêu.

* Palm mute: Là kĩ thuật dùng mu bàn tay chặn con ngựa nhằm loại bỏ phần âm thừa từ dây đàn khi cần hoặc có thể chặn đứng âm thanh ngay lập tức.
* Móc dây đàn guitar là một kỹ thuật tay phải được sử dụng phổ biến khi rải hợp âm trong guitar đệm hát.

Khuôn mặt Lâm Dã bị che khuất dưới bóng của vành mũ, tâm trạng không tốt lắm. Đêm giao thừa ngày đó, từ trưởng nhóm Thảo Mãng cậu biết được Giải trí Hoa Phong hạ lệnh phong sát đối với Khương Dĩ An nhưng chưa nhắm vào bốn thành viên còn lại của Mage, cố tình triệu tập bọn họ và tuyển chọn những thành viên mới cho Mage.

Động thái này của ban lãnh đạo đủ tàn nhẫn, coi Khương Dĩ An như không khí, cướp đi tín ngưỡng của y, ép khô giá trị của y, sử dụng danh tiếng của Mage như một chiêu trò nâng đỡ những người mới. Khương Dĩ An có khỏi bệnh hay không cũng sẽ chẳng liên quan gì tới tương lai của Mage.

Lâm Dã nhớ lại đôi mắt đẫm lệ khi Khương Dĩ An tuyên bố rời khỏi giới âm nhạc, cùng những lời nói nghẹn ngào thốt ra khi y run rẩy trốn trong góc tường: "Các cậu đừng hận tôi, tôi không muốn liên lụy tới mọi người, nhưng tôi cũng không muốn thỏa hiệp."

Chịu đựng sỉ nhục, lưng gánh ăn năn, đổi lấy mười năm tâm huyết bị giẫm đạp. Đặt mình trong giới giải trí, cách danh lợi rất gần, Khương Dĩ An quá xuất sắc sẽ luôn có người nhớ thương y. Khi con đường phát triển của Mage đứng ở phía đối lập với y, bất khuất chống lại quyền lực, đồng nghĩa với việc bị phế bỏ hoàn toàn.

Lâm Dã trút giận vào dây đàn, âm thanh của guitar điện chồng lên bản audio mang theo vài phần cuồng dại, mồ hôi đọng trên lông mi, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua đám đông lộn xộn bên dưới, cách đó không xa có một đôi mắt trong veo sáng ngời đang nhìn hắn chằm chằm, trái tim khô cằn như được tưới mát bởi nước suối trong lành, dịu ngọt.

Đoạn Dương lẩm bẩm khen ngợi: "Wow, người chơi ghita ngầu vãi chưởng."

Lâm Dã thầm nghĩ: Tên nhóc to gan, dám đến quán bar một mình.

Tầm mắt bị những cánh tay vung vẩy loạn xạ phía trước che khuất, Đoạn Dương không nhìn rõ sân khấu, vừa thoải mái uống rượu vừa để đôi tai được hưởng phúc lợi. Tiếng đàn rơi xuống trong đám người cuốn lên làn sóng nhiệt, bàn bên cạnh chợt xuất hiện hương nước hoa, Đoạn Dương liếc mắt nhìn vị khách mới tới, chiều cao trung bình, vóc người mập mạp, cậu sợ hãi trốn vào chỗ tối, năm ngón tay bấu chặt vào thành ly thuỷ tinh.

[ĐM] Hôn an - Lâm Dữ SanOnde histórias criam vida. Descubra agora