Chương 52. Cư dân mạng nhiệt tình

288 37 3
                                    

Chương 52. Cư dân mạng nhiệt tình

Trong tủ đồ của Lâm Dục Thư chủ yếu là trang phục trang trọng, nếu phải tham dự tiệc tối liên tục trong vòng một tháng, cậu có thể mặc ba mươi bộ không trùng bộ nào.

Nhưng bây giờ khi phải chọn quần áo để đi hẹn hò, cậu thật sự đau đầu.

Sau một hồi lục lọi, phòng thay đồ đã biến thành hiện trường thảm họa. May mắn là cậu vẫn tìm thấy áo hoodie và quần jeans từ thời đi học, kết hợp với giày thể thao và áo khoác gió, có cảm giác như cậu đang trở lại thời sinh viên.

Nhưng nhìn bản thân xa lạ trong gương, Lâm Dục Thư cảm thấy hơi không quen. Cuối cùng vẫn đi đến phòng thay đồ của Tống Khải Minh, tiện tay cầm mũ bóng chày Red Bull đội lên, lúc này mới thấy thoải mái hơn nhiều.

Lại nhìn Tống Khải Minh, nửa người trên là áo lông ngắn tay, nửa người dưới là quần chín tấc phối hợp với bốt Martin, trông vẫn tùy hứng như thường lệ.

"Hôm nay chúng ta đi đâu?" Lâm Dục Thư thắt dây an toàn trên ghế phụ của chiếc GTR, hỏi: "Có đi xem phim không?"

"Em muốn xem phim?" Tống Khải Minh hỏi ngược lại.

"Em sao cũng được." Lâm Dục Thư nói xong lại bổ sung thêm: "Chỉ cần là nơi ít người."

Trong rạp tối đen như mực, ngay cả khi nhiều người cũng không ai để ý đến bọn họ.

Hoặc đi xem triển lãm nghệ thuật, viện bảo tàng cũng không tệ, mọi người sẽ im lặng xem triển lãm và không quan tâm đến hai người.

"Yên tâm." Tống Khải Minh gài số xe, đạp chân ga: "Chỗ đầu tiên anh sắp xếp không có nhiều người."

Hơn hai mươi phút sau, GTR dừng ở bãi đỗ xe tầng trệt của tòa nhà Vĩnh Tinh.

Lâm Dục Thư ngồi ở ghế phụ không chịu động đậy, hỏi một cách khó tin: "Anh dẫn em đến Vĩnh Tinh hẹn hò?"

Mặc dù hôm nay là thứ bảy và hầu như không có ai làm việc trong tòa nhà nhưng nhân viên bảo vệ ở cửa và nhân viên quán cà phê ven đường ít nhiều đều biết hai người họ.

Hơn nữa, làm gì có ai đến công ty hẹn hò?

"Không vào công ty." Tống Khải Minh hất cằm lên, chỉ vào một ngân hàng ở góc đường: "Chuyên viên quản lý khách hàng đang chờ chúng ta."

Nếu Lâm Dục Thư nhớ không lầm, ngân hàng đó không mở dịch vụ cá nhân vào cuối tuần.

Cậu khó hiểu đi theo sau Tống Khải Minh vào ngân hàng, quả nhiên không có nhân viên quầy giao dịch nào làm việc.

"Anh Tống, mời vào bên trong." Chuyên viên quản lý khách hàng cung kính nghênh đón hai người vào khu vực VIP, trong lúc đó Tống Khải Minh muốn nắm tay Lâm Dục Thư nhưng cậu lại né tránh theo bản năng.

"Hai anh trước tiên ngồi đây một lát." Quản lý khách hàng rót trà cho hai người. "Bây giờ tôi đi lấy."

Quản lý khách hàng chạy bước nhỏ rời đi, Lâm Dục Thư đã đoán được đại khái, nhướng mày nhìn Tống Khải Minh, nói: "Đây tính là gì? Quà giúp anh "soán ngôi" sao?"

[HOÀN] Hiệu Ứng Ăn KhớpWhere stories live. Discover now