chương 28

691 80 7
                                    

jeong jihoon không cười, hắn nhìn chằm chằm vào hyeonjoon, em đang rất bực mình, cảm giác bản thân không khác gì một quả bom nổ chậm cả, bất cứ ai mon men lại gần cũng sẽ bị nổ cho banh xác, đặc biệt là khi hyeonjoon nhìn thấy cái bản mặt của jeong jihoon.

hyeonjoon chẳng thèm nghe jihoon nói gì cả, em phớt lờ hắn mà gục thẳng mặt xuống bàn, ôi đm hyeonjoon thấy mắt mình hơi cay rát, em chẳng muốn khóc đâu. hyeonjoon cố ý gục mặt xuống nhằm che đi đôi mắt đã đỏ hoe đến ướt át của mình.

"tao không nói đùa đâu, địt mẹ ra ngoài "

ấy thế mà thằng chó jihoon kia, hắn chẳng chịu hiểu cho em gì cả. hyeonjoon khác với jihoon, em rất mít ướt nhưng lại chẳng dám khóc trước mặt ai cả, trước kia cũng thế mà bây giờ cũng thế. hyeonjoon sẽ chẳng thể khóc một cách thoải mái như thằng jihoon thường làm được.

hyeonjoon nghĩ chẳng ai có thể chịu nổi nước mắt yếu đuối của em cả

jihoon không phải là không biết hyeonjoon đang khóc, hắn biết thằng đần này đã cố gắng cho kỳ thi này như thế nào, hyeonjoon lo mình sẽ không còn trụ nổi trong top 10 nữa, và đúng như điều em lo lắng, khi kết quả công bố hyeonjoon tụt xuống hạng 12.

lúc đó jihoon đã biết em buồn như thế nào rồi, đừng nói đến bị vu oan gian lận như thế này.

jihoon rất ít khi hét lên với hyeonjoon, điều này làm người đang gục mặt xuống bàn âm thầm kìm nén nước mắt kia giật mình. giọng jihoon vang đến mức cả lớp cũng bị thu hút chú ý, âm thanh xì xào bàn tán trong lớp bỗng im bặt, chẳng một đứa nào dám mở mồm hó hé một câu.

hyeonjoon vẫn như bàn thạch nằm im ở đó, kệ con mẹ jeong jihoon đi, em không muốn nói chuyện với cái thằng điên này. 

âm thanh hít sâu vào một hơi của jihoon chuyền đến, hắn đang cố hết sức để không nạt hyeonjoon luôn tại chỗ, hắn mà dám làm thế, chắc đời này đừng mong lại gần hyeonjoon nữa. jeong jihoon cúi người xuống, hắn ỷ vào cơ thể cao to của mình nắm gáy áo hyeonjoon lôi đi xềnh xệch, hyeonjoon tức mình đến chửi ầm lên nhưng chẳng có tí tác dụng nào, em bắt đầu hận cái ngoại hình nhỏ con hơn của mình rồi đấy.

jeong jihoon kéo hyeonjoon ra một góc cầu thang vắng vẻ, hắn dí em tuốt vào một bên góc tường, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mắt em. giọng nói trầm đục làm hắn chẳng khác nào đang phát điên cả, tiếc là hyeonjoon cũng đang như thế, mà hai kẻ điên gặp nhau thì có thể đi đến phương án nào chứ, chẳng có phương án nào cả, càng nói càng thấy bế tắc hơn.

" mày nói cho tao biết, việc kia là sao "

việc nào, ý jeong jihoon là vụ em gian lận đó hả, dm thằng ngu này còn phải hỏi à, mày chẳng lẽ còn nghi ngờ tao phao đề

" nói cái gì ? nói vụ tao gian lận đấy hả "

âm thanh gầm gừ như thú hoang trong cổ họng jeong jihoon không kìm được mà phát ra, moon hyeonjoon rõ ràng biết hắn không có ý đó, jeong jihoon chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của hyeonjoon hết, em sẽ chẳng bao giờ chịu làm mấy việc đáng nghi ngờ ấy, hắn chỉ muốn em nói ra thôi...moon hyeonjoon muốn chịu ấm ức một mình

từ bao giờ nó lại muốn một mình cắn răng chịu đựng như thế

" con mẹ mày, sao không chia sẻ với tao. mày bị ngu à "

Không Chỉ Là Bắt NạtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ