Chương 01: Sa gia

1.9K 120 8
                                    

Phần I: Nguyệt thực

Ánh sáng và bóng tối, hai mảng màu tương phản thường được người ta đem ví von như cái thiện và cái ác. Nhưng mà trên thực tế, chúng vẫn luôn âm thầm hòa trộn vào nhau, nuốt chửng lẫn nhau mà không ai hay biết.

Phồn hoa đô hội là một cụm từ thích hợp để miêu tả về Thiên Thành. Tuy không phải thủ đô nhưng lại là đầu rồng kinh tế của cả nước, nơi đây có đủ loại người, từ những ông trùm ẩn danh, những doanh nhân thành đạt đến những phận đời trôi nổi ngược xuôi, bị đè bẹp dưới đáy của xã hội.

Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc hai thái cực đó biểu hiện rõ nhất. Một bên là những tòa nhà cao tầng nhuộm đầy ánh sáng chói mắt, những ánh đèn không ngừng chớp tắt cùng thứ âm thanh không phân biệt rõ ở đâu cứ không ngừng va vào nhau, kéo người trụy lạc. Một bên là những mái nhà lụp xụp, những con đường hoang vắng thưa thớt bóng người, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng xào xạc của cô lao công đang cố gắng hoàn tất công việc trước khi trời sáng.

Dưới tán cây bàng rộng lớn bên một góc đường có một chiếc đèn điện được thắp lên, bên cạnh là chiếc xe đẩy nhỏ đang tỏa ra làn khói nghi ngút, trên chiếc tủ kính treo vài con khô mực cùng ít thứ mồi.

Chủ quán là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, có lẽ do ánh sáng không đủ nên cũng không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ biết cái xe hàng này đã tồn tại rất lâu về trước, lâu đến mức người ta không còn nhớ rõ thời gian. Nhưng mà nó chính là điểm đến quen thuộc của mấy tên bợm nhậu, thiếu tiền nhưng nghiện rượu.

Có thể do lúc tối có mưa nên đêm nay xe hàng của bà ta không đắt khách cho lắm, nhưng mà bà ta coi như cũng không quá bực dọc, dù ít hay nhiều thì tiền vẫn phải kiếm, nếu không chắc chắn ngày mai phải nhịn đói.

Đây cũng không phải chuyện làm ăn hợp pháp gì cho lắm, lấn chiếm vỉa hè, nếu như để bị bắt cũng sẽ gặp đủ phiền phức. Vì để chạy trốn nhanh nhất có thể, bà ta cũng chỉ bày ra một, hai cái bàn, nếu có thêm khách mới bày ra tiếp. Trùng hợp đêm nay mấy cái bàn dự trù cũng không được dùng đến, bởi vì từ đêm tới giờ chỗ này chỉ có hai vị khách, đều là người quen, ngày nào cũng đến đây. Ngồi thì lâu nhưng cũng không ăn bao nhiêu mồi, chủ yếu là uống rượu.

Hai tên ở chỗ kia có ngoại hình khá đối lập với nhau. Một kẻ gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, phần đầu bị hói nhìn qua giống như con khỉ đột. Tên còn lại thân hình béo ú, cái bụng còn cao hơn cả mặt. Tư thế ngồi của hắn khiến cho mấy ngấn mỡ lòi ra, không khác nào một chú lợn sắp tới kỳ đem bán.

Không biết họ đã uống bao nhiêu, chỉ biết cả hai người không một ai là tỉnh táo, vì thế lời nói cũng mất đi sự kiêng dè.

"Nghe nói lão đại của anh vừa ngã ngựa, tin tức này có chuẩn không?"

Đại Ngưu không có trả lời câu hỏi của A Vượng, chỉ tiếp tục bỏ hạt đậu phộng vào miệng rồi cắn vỡ. A Vượng đối với thái độ của hắn cũng không có dị nghị, tiếp tục dò hỏi.

"Là Sa gia làm sao? Anh nói xem lời đồn có thật hay không?"

Lần này Đại Ngưu dứt khoát dừng động tác, gương mặt tròn trịa giống như quả cầu lửa bắt đầu vặn vẹo: "Cái gì mà thật hay không thật. Chỉ là một con đàn bà, tao không tin cô ta có thể một tay che trời."

BHTT | Dạ VĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ