Chương 08: Bởi vì tôi họ Sa

705 67 2
                                    

Violin Concerto in D Minor là một trong những bản nhạc vĩ đại nhất mọi thời đại, người ta thường truyền tai nhau rằng, được chính tai nghe những giai điệu của nó chính là một ân huệ.

Lần đầu tiên Mạn Vĩ Ca nghe bản nhạc này là từ chỗ chị gái, hiện tại nàng lại mang nó tấu lên lần nữa, giống như muốn thông qua đó tìm kiếm chút cảm xúc từ chỗ người kia.

Hôm nay Sa Minh Ỷ đến rất đúng giờ, trên người vẫn mặc bộ đồ màu đen bằng lụa satin quen thuộc. Bên cạnh cô còn có thêm hai người, một nam một nữ. Mạn Vĩ Ca nhớ rõ, người nam chính là người cầm ô hôm trước đem tiền nhét vào tay nàng. Bởi vì anh ta có mái tóc trắng cùng đôi mắt xanh rất thu hút cho nên Mạn Vĩ Ca càng thêm nhớ kỹ.

Sau khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Mạn Vĩ Ca vội vàng hướng mắt về chỗ người kia, xác định cô còn chưa rời đi, nàng lập tức ôm theo ba lô chạy một mạch đến thẳng vị trí của cô.

"Tiền của chị."

Nàng vừa nói vừa đem xấp tiền hôm trước đưa đến trước mặt cô, hình dáng nguyên vẹn, không thiếu không thừa, chỉ là nó được gói gọn trong cái phong thư, nhìn qua rất chỉnh tề ngay ngắn.

Khúc Phong đối với Mạn Vĩ Ca tuy chỉ mới lần thứ hai gặp mặt nhưng ấn tượng vẫn đặc biệt sâu sắc, bởi vì ngoại hình của nàng quá đỗi bắt mắt. Anh ta cũng từ chỗ Lăng Bạc Vân biết được Sa gia đối với cô gái này có một chút thưởng thức cho nên cũng chủ động giấu đi sát khí trên người, nở một nụ cười hòa ái.

"Cái này là cảm ơn cô sơ cứu giúp Phong Tử, không cần trả lại."

Mạn Vĩ Ca hơi nghiêng đầu: "Nó tên là Phong Tử sao?"

Khúc Phong gật đầu: "Đúng vậy, chính là đứa con của gió."

"Cái tên rất hay, tôi cũng rất thích nó cho nên cái này không cần."

Nàng nói xong thì chủ động nhét tiền trả lại cho Khúc Phong, Khúc Phong đương nhiên không dám nhận cho nên hai người cứ như thế giằng co qua lại, không ai chịu nhường ai.

Tử Nguyệt ở một bên nhìn thấy chỉ lắc đầu mà Sa Minh Ỷ không hiểu sao lại có chút khó chịu.

"Khúc Phong."

Giọng nói thanh lãnh khẽ khàng cất lên.

"Sa gia."

Khúc Phong hơi cúi đầu, cũng không cùng nàng đưa đẩy nữa.

Sa gia?

Trong đầu Mạn Vĩ Ca hiện lên dấu chấm hỏi rồi nhanh chóng đi tìm cho mình đáp án: "Sao lại gọi là Sa gia?"

Khúc Phong nghe Mạn Vĩ Ca hỏi xong trong lòng bắt đầu thay nàng mặc niệm, nhưng mà qua một lúc lâu cũng không thấy Sa gia nổi giận, ngược lại còn nhẹ nhàng giải thích với nàng. Cả Khúc Phong và Tử Nguyệt đều không khỏi bất ngờ, len lén đưa mắt nhìn nhau.

"Bởi vì tôi họ Sa."

Mạn Vĩ Ca mỉm cười: "Thì ra là như vậy. Họ của chị cũng thật hiếm thấy."

Sa Minh Ỷ lại nói: "Chuyện của Phong Tử, cảm ơn cô."

Mạn Vĩ Ca vội vàng xua tay: "Không cần khách sáo, em đoán không cần em ra tay cũng sẽ có người xử lý giúp nó, có đúng không?"

BHTT | Dạ VĩWhere stories live. Discover now