Chương 07: Không thể nắm bắt

683 53 1
                                    

Chiếc Rolls Royce Phantom Limo yên lặng lăn bánh trên đường, nhẹ nhàng giống như một cơn gió, ở mỗi nơi nó lướt qua đều không hề để lại bất kỳ tiếng động nào. Chiếc xe này còn có tên gọi khác Dạ Long, trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, bên ngoài phủ một lớp thép chống đạn, bên trong lại giống như một ngôi nhà thu nhỏ, cái gì cũng có.

Sa Minh Ỷ từ khi lên xe vẫn luôn im lặng, Khúc Phong và Tử Nguyệt cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể ngồi yên đợi lệnh.

Đây không phải lần đầu tiên Sa Minh Ỷ gặp Mạn Vĩ Ca, nhưng tiếp xúc ở cự ly gần như vậy cũng chỉ mới là lần thứ hai. Không biết có phải bản thân bị gương mặt đầy sức sống kia thu hút hay không mà cô luôn có cảm giác dường như hai người đã quen nhau từ trước. Kể cả Phong Tử cũng vậy.

Phong Tử là loài chó săn mà Sa Minh Ỷ đã nuôi nhiều năm nay, so với bất kỳ người nào cô lại càng tin tưởng nó hơn. Trung thành tận tụy, không nói lời nịnh bợ, có thể lắng nghe hết thảy tâm sự của cô.

Nhưng mà Phong Tử trước nay vẫn luôn cảnh giác với người lạ, ngoài đám thuộc hạ thân cận của cô thì ai đến gần nó nửa bước thì đều không có kết cục tốt đẹp. Vậy mà đối diện với Mạn Vĩ Ca, nó lại tỏ ra ngoan ngoãn như vậy. Đây là bởi vì nàng giúp nó xử lý vết thương sao?

Sa Minh Ỷ vừa suy nghĩ vừa đưa tay vuốt vuốt bộ lông đen tuyền của nó, ánh mắt dừng lại trên vết sẹo dài do dao nhọn để lại.

Hôm nay vậy mà lại bị thương.

...

Phía bên này, Mạn Vĩ Ca vừa về đến chung cư. Bởi vì quần áo có chút dơ bẩn nên nàng muốn nhanh chóng trở về nhà tắm rửa thay quần áo, nào ngờ lại đụng phải Đỗ Bưu.

Người kia hình như vừa dọn quán, trên tay đang cầm cái ghế xếp chuẩn bị lên lầu. Vừa nhìn thấy nàng hắn lập tức quăng ghế xếp qua một bên, nở một nụ cười không thiện chí.

"Tiểu Ca đó à? Sao lại ướt nhem như vậy?"

Hắn vừa nói vừa từ trong túi quần lấy ra cái khăn tay rồi tiến lại gần nàng: "Anh giúp em lau."

Mạn Vĩ Ca tỏ ra vô cùng chán ghét, nàng ngăn lại động tác của hắn, nghiêng người tránh sang một bên: "Không cần, phiền anh tránh ra, tôi muốn về nhà."

Đỗ Bưu cười ha hả nhưng vẫn không có ý định nhường đường, cầu thang nhỏ như vậy, nếu như Mạn Vĩ Ca cố chấp đi qua sẽ không tránh khỏi cùng hắn có một vài tiếp xúc. Mà lúc này trên người hắn chỉ có cái quần short, nửa thân trên trần như nhộng, còn đưa ra cái bụng mỡ. Mạn Vĩ Ca cảm thấy có chút ghê tởm, lát nữa cần thiết phải rửa mắt.

"Rốt cuộc anh muốn gì?"

Giọng nói của Mạn Vĩ Ca có chút thiếu kiên nhẫn, người này hình như không hiểu tiếng người, cứ ở đây dây dưa với hắn quả thực không phải cách.

Đỗ Bưu chà xát lòng bàn tay vào nhau, ánh mắt nóng rực: "Anh muốn gì em còn không biết sao? Em xem, ở cái chung cư cũ này nhà anh là có tiền nhất, nếu như em thỏa mãn anh, anh sẽ thay em lo cho mẹ, thấy thế nào?"

Mạn Vĩ Ca trừng mắt: "Tránh ra!!!"

"Làm giá cái gì chứ, haha."

Mạn Vĩ Ca phun nước miếng: "Nếu anh dám ở đây làm xằng làm bậy tôi sẽ la lên, lúc đó thử xem ai mất mặt."

BHTT | Dạ VĩWhere stories live. Discover now