chương 2: ai nói đấy ?

13.8K 658 150
                                    

Quay về cục cảnh sát, các đồng chí cảnh sát đã đứng xếp thành hàng chào đón Hạ Diệu chiến thắng trở về.

"Giỏi quá đi, cậu Hạ, thắng liên tiếp ba vòng đó ha?"

"Có mấy nữ cảnh sát ở phân cục khác tới đây, ầm ĩ đòi chụp ảnh với cậu đấy."

"Đội trưởng muốn tổ chức cho cậu một bữa tiệc khánh công, mấy anh em cùng ra ngoài chè chén một chầu."

"..."

Một đám mồm năm miệng mười vây quanh Hạ Diệu nói cả tràng dài, Hạ Diệu lặng im không đáp, thu dọn đồ dùng của mình, dọn xong mới cười một cái lấy lệ: "Hôm nay có chút mệt, hôm khác rảnh rỗi lại tính sau đi!"

Nói rồi liền vắt bộ chế phục lên vai, bước nhanh ra khỏi ánh mắt của mọi người.

"Hà hà, sao tôi thấy sắc mặt của cậu ta có chút không được tốt nhỉ?"

"Có phải bị tên nước ngoài kia cướp mất nụ hôn đầu, trong lòng khó chịu không?"

"Phụt -- anh đừng đùa tôi nha!"

"Ài, tôi đặc biệt hiếu kỳ, cái đó... thật sự là nụ hôn đầu tiên của cậu ta sao?"

"Anh nhìn cậu ta thế kia, còn không phải sao!"

"..."

* * *

Nhà Hạ Diệu ở Vương Phủ Tỉnh (1), dưới chân hoàng thành, một khu cấp cao kiểu Trung rộng mấy trăm mét vuông. Kết cấu nhà lại chỉ có ba phòng, phòng ngủ to như sân bóng, chính giữa kê một cái giường.

Nghe thấy tiếng bước chân, mẹ Hạ từ trong thư phòng thò đầu ra.

"Về rồi hả?"

Hạ Diệu vừa thay giày vừa hỏi: "Mẹ, nhà chúng ta có dung dịch tiêu độc 84 (2) không?"

"Làm gì? Quần áo của con bị dính dầu?"

"Không phải, con muốn dùng nó để ngâm miệng."

Mẹ Hạ dở khóc dở cười, "Thằng nhóc này, chỉ toàn làm bừa, dùng cái đó mà ngâm miệng, có mà ngâm đến trợt da luôn hả?"

Hạ Diệu không nói gì nữa, xị mặt quay về phòng ngủ.

"Xin chào! Xin chào!"

Đang nói chuyện chính là một con yểng được Hạ Diệu nuôi cách đây không lâu, học nói nhanh cực kỳ, Hạ Diệu có thời gian rảnh rỗi là lại dạy nó đôi câu. Không rảnh rỗi thì treo một cái máy đọc lại trên khung cửa sổ, để yểng ta tập nói với cái máy đọc lại.

Thông thường Hạ Diệu về đến nhà, việc đầu tiên làm chính là nói mấy câu với yểng ta. Hôm nay nghiễm nhiên không có hứng thú ấy, thay quần áo xong liền ngã chổng vó lên chiếc giường lớn, ánh mắt ác liệt quét nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Thế nhưng yểng ta hôm nay lại tương đối có hứng thú, đem câu nói hôm nay vừa học được từ máy đọc lại hát tới hát lui như hiến nghệ.

"Hôn hôn hôn hôn hôn em, hôn em hôn em đến như thật..."

Trên trán Hạ Diệu nổi đầy gân xanh, ý nghĩ muốn quật bay con chim này cũng có. Mày hát cái gì mà chả được? Lại cứ thích hát từ "hôn" này cơ! Mày muốn hát thì hát cho dễ nghe một chút đi! Đằng này lại hát y hệt cái máy đọc lại bị hết điện, cứ hóc hóc mãi, làm lòng tao cũng phải gập ghềnh.

Kết quả, Hạ Diệu mở máy đọc lại ra, phát hiện thật sự bị hết điện, bài hát có cùng một kiểu với yểng ta.

Máy đọc lại vừa hát lên, yểng ta lại bắt đầu hát, hát lại bản hết điện lần thứ hai.

"Đừng hát nữa!" Hạ Diệu tức giận rống lên.

Yểng ta học hành đâu ra đấy, "Đừng hát nữa."

Thế rồi lại tiếp tục hát.

Đúng lúc Hạ Diệu còn đang vận khí, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, khuôn mặt của Bành Trạch xuất hiện trong tầm mắt.

"Sao cậu lại tới đây?" Hạ Diệu buồn bực.

Bành Trạch đội mũ lưỡi trai, tiến vào đầy khí thế.

"Gọi điện cho cậu mà cậu không nghe, tôi chỉ có thể tới tận nhà thỉnh thôi. Tối nay có tiệc rượu chúc mừng đặc biệt dành cho cậu, cậu nhất định phải ủng hộ nha!"

Hạ Diệu đáp một câu chẳng buồn nghĩ ngợi: "Không đi."

"Đừng thế chứ! Anh Đậu đã đặt phòng cả rồi, gái xinh cũng đã mời rồi, cậu không thể làm anh ta bẽ mặt thế chứ?"

Hạ Diệu dửng dưng nghịch nghịch hai trái hạch đào, làm như không nghe thấy.

Bành Trạch một chân đứng thẳng, chân kia đá đá sàn nhà, một bộ dáng vẻ không thể hiểu được.

"Cậu lại buồn bực rồi, sao cậu sống bế tắc thế hả? Tham gia một bữa tiệc rượu thì đã làm sao? Cậu không còn mặt mũi nào gặp người khác hử? Anh em chính là muốn để cậu được nở mày nở mặt đây, ngay cả trải thảm đỏ tôi cũng muốn làm rồi đấy!"

"Không hứng thú."

Ba chữ này làm Bành Trạch nghẹn đến không còn lời nào để nói.

Đúng lúc này, yểng ta bỗng nhiên ứa ra một câu: "Ai nói đấy?"

Bốn chữ này có âm lượng cực nhỏ, lại còn dè dè dặt dặt, mang theo một loại huyền nghi cùng thần bí. Ánh mắt Bành Trạch vẫn đóng đinh trên mặt Hạ Diệu nãy giờ, rất khẳng định cậu ta không hề mở miệng.

Bỗng nhiên, trong phòng yên tĩnh lại truyền tới một tiếng chất vấn nho nhỏ.

"Ai nói đấy?"

Bành Trạch sợ tới mức ngực run bần bật, lại đưa mắt chuyển về phía Hạ Diệu, cậu ta vẫn không mở miệng.

"Cậu... cậu có nghe thấy một âm thanh kỳ quái không?"

Hạ Diệu ngầm cười, sắc mặt thản nhiên nói: "Không!"

Đúng lúc này, yểng ta lại nhỏ giọng hỏi một câu: "Ai nói đấy?"

Bành Trạch đầu tiên là giật mình, sau đó lộ ra nụ cười như bừng tỉnh đại ngộ, ngón tay run run chỉ về phía Hạ Diệu.

"Dùng thuật nói bằng bụng để dù họa người ta chứ gì?"

Hạ Diệu, "..."

Chú thích
(1) Vương Phủ Tỉnh: là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh. Phần lớn đại lộ này hạn chế xe cộ lưu thông và lúc nào cũng đầy người đi bộ, là một trong những đại lộ hiện đại và hấp dẫn nhất Trung
Quốc
(2) Dung dịch tiêu độc 84: là một loại thuốc sát trùng có hiệu suất cao, thành phần chủ yếu là NaClO. Chất lỏng không màu hoặc màu vàng nhạt. Được sử dụng rộng khắp trong khách sạn, bệnh viện, gia đình, ngành sản xuất thực phẩm gia công,... để vệ sinh tiêu độc.

Thế Bất Khả Đáng _Sài Kê ĐảnWhere stories live. Discover now