Chương 4

353 29 5
                                    


 Châu Huyền vừa đi vừa suy nghĩ, vẫn nên tìm cơ hội hỏi Phác Xán Liệt  một chút, nếu không, với sự hiểu biết của cô về Lâm Duẫn Nhi, cô ấy rất có thể sẽ gửi quà đến công ty thật. Cô có thể tưởng tượng ra tình huống đó, hẳn là sẽ thê thảm không nỡ nhìn.

 Kỳ xuất bản đầu tiên của《 Đồ Trung 》 tung ra thị trường, nhận được phản hồi rất tốt. Khi đó Châu Huyền đã tới tòa soạn được hơn nửa tháng.

 Tháng bảy thành phố C nóng như lò lửa, vậy mà phòng làm việc lại lạnh lẽo như những ngày tháng ba, còn có hai, ba người cảm mạo ho khan.Từ Châu Huyền vẫn tự xưng là thể trạng khỏe mạnh, giờ đây cũng sa sút đi.

 "Châu Huyền, lần khảo sát tới cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi đến tiệm sách khảo sát một mình cũng được." Biện Bạch Hiền nói.

 Cô mặc một chiếc áo len mỏng khá dài có màu hồng đào làm nổi bật làn da trắng như tuyết, "Tôi không sao, uống nhiều nước một chút là ổn thôi." Vừa nói xong đã hắt xì. 

"Vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi, cô mà muốn đi Tây Tạng, thì phải nhanh chóng hồi phục cơ thể, nếu không làm trễ nải chuyến đi thì không đáng chút nào." anh lo âu nói. 

Một lát sau, cô lẩm bẩm thì thầm, "Chẳng biết máy điều hòa không khí có vấn đề gì nữa, sao làm lạnh lại tốt quá như vậy." 

Châu Huyền khịt khịt cái mũi, lúc này Phác Xán Liệt cùng một người đàn ông đi qua bọn họ, cô liếc nhìn một cái rồi tiếp tục sửa bản thảo.

 "Ơ, đấy không phải là Lý Dục Bạch sao?" Biện Bạch Hiền không giấu nổi kích động. 

"Ai cơ?" 

"Đến anh ta mà cô cũng không biết?!" anh nhìn cô cứ như đang nhìn một thứ sinh vật lạ ngoài hành tinh, "Lý Dục Bạch, năm ngoái đội 《 Sinh 》 của anh ta đã đạt được giải thưởng lớn ở kỳ thi Olympic." Ánh mắt Bạch Hiền thẳng tắp đuổi theo. 

Châu Huyền bình tĩnh nói, "Xem ra tòa soạn sắp có dự định mới." 

Mời vị này tới, chắc chắn không chỉ đơn giản là làm khách.

Biện Bạch Hiền  vốn không hề nghe vào tai, "Không biết có thể xin Lý Dục Bạch ký tên không nhỉ?" 

Châu Huyền run run khóe miệng

. Lý Dục Bạch ngồi đối diện Phác Xán Liệt, "Bưu kiện cậu gửi tớ đều đã xem, tớ cảm thấy cũng không tệ. Cơ mà, tại sao lại đột nhiên thay đổi định hướng thế?"

 Xán Liệt chớp chớp mắt, "Cậu không cảm thấy so với định hướng lúc đầu thì Tây Tạng càng có triển vọng hơn à?" 

"Không cảm thấy." Lý Dục Bạch thoải mái nói thẳng. 

Khóe miệng Phác Xán Liệt giật một phát, đầu ngón tay gõ mặt bàn một cái."Đối với tớ mà nói nơi đó có ý nghĩa đặc biệt. Chờ chút —— tớ gọi điện thoại."  "Tìm một thợ sửa máy điều hòa không khí đến đây, nhanh nhé."

 Lý Dục Bạch hơi có suy nghĩ nhìn phía trước chỗ anh ta, "Máy điều hòa không khí có vấn đề à?" 

Anh không trả lời, "Tháng tám tớ cũng sẽ đi Tây Tạng." 

[ EDIT/ ChanSeo] Chuyện người không biếtWhere stories live. Discover now