Chương 1

39.5K 1K 640
                                    

*đôi lời muốn nói: Bộ này chương 1 khá khó hiểu và nhiều thông tin, nên rất nhiều người bỏ truyện ngay từ chương này, nhưng hi vọng các bạn hãy kiên trì đọc vài chương sẽ rất cuốn, truyện cũng không quá phức tạp, nếu không thì thật sự bỏ lỡ 1 bộ hay đó 😭

Yến Vô Sư là công, Thẩm Kiều là thụ nha mọi ngừii

Đỉnh Bán Bộ, tên như ý nghĩa, diện tích có đúng một tấc vuông, bước tới trước nửa bước là vách đá vạn trượng, bên trên quái thạch* sừng sững, đủ loại cỏ dại kỳ quái sinh trưởng, phía dưới sương mù mênh mông, thần hô quỷ đứng, sườn núi lởm chởm hiểm ác, thiên địa không nhận.

*quái thạch: đá với hình dạng kỳ quái

Phía trước vách núi, có một ngọn núi khác, tên là đỉnh Ứng Hối, so với đỉnh Bán Bộ lại càng hiểm trở, cao lớn vài lần. Nó dựng thẳng đứng, cao đến ngàn trượng, tựa như đao gọt, giống như không hề có đất để đặt chân; dù có chút màu xanh, cũng chỉ là mấy loại cây sinh trưởng trên đá, không mọc trên đất, làm người ta nhìn mà thấy không rét mà run, hối hận vì sao lại leo lên ngọn núi này. Hai từ Ứng Hối* chính là bắt nguồn từ chính điều này.

*Ứng Hối: chữ hán 应悔 nghĩa là hẳn sẽ hối hận, tất sẽ hối hận

Giữa hai ngọn núi có một khe sâu, từ trên nhìn xuống, biển mây ngưng tụ, không biết sâu cạn bao nhiêu, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh hổ kêu loạn, tiếng nước không lúc nào ngừng. Tiều phu bình thường không ai dám leo lên, ngay cả Tiên Thiên cao thủ đứng ở nơi này, chỉ sợ cũng sẽ sinh ra mấy phần khó chịu.

Ngay dưới biển mây mù mịt, nước sông và vách núi tách đôi, nơi đó có một con đường hẹp dài ghồ ghề, do đá lớn chồng lên mà thành đường mòn đá nhỏ, lúc này đang có hai người một trước một sau bước đi.

Nước sông mãnh liệt, chảy dữ dội, bọt nước thỉnh thoảng bắn lên, đánh lên bờ đá. Người ở phía trên nếu đi đứng hơi bất cẩn một chút, mặc dù không rơi vào sông, cũng sẽ bị nước sông bắn ướt hết áo quần. Tuy nhiên nếu cố gắng đi dựa sát vào trong thì lại đụng vào vách đá, mặt đá nhọn nhô ra vô cùng sắc bén. Nói chung nếu đi tất nhiên phải che trái chắn phải, vô cùng chật vật, tuyệt đối không thể như tiêu sái phiêu dật được như hai người trước mắt, bước đi vô cùng nhàn nhã.

"Nghe nói hai mươi năm trước, Kỳ chân nhân của Huyền Đô sơn chính là ở trên đỉnh núi Ứng Phong này đánh bại đệ nhất cao thủ Hồ Lộc Cổ của Đột Quyết, ép hắn lập lời thề trong vòng hai mươi năm không được bước chân vào Trung Nguyên. Chỉ tiếc năm đó đệ tử tuổi còn quá nhỏ, không có cơ hội nhìn thấy. Chắc chắn trận chiến đó nhất định là đặc sắc tuyệt luân."

Nói chuyện là người trẻ tuổi đi phía sau, hai người bước đi không nhanh không chậm, nhưng luôn luôn duy trì khoảng cách ba bước chân.

Người phía trước bước đi rất nhẹ nhàng, thái độ nhàn nhã, giống như đang đi trên đất bằng, người trẻ tuổi phía sau bước nặng hơn một chút, nhìn qua mặc dù cũng vô cùng phiêu dật, nhưng nếu so sánh thật kỹ, không khó để phát hiện ra sự khác biệt trong đó.

[ĐAM MỸ EDIT] Thiên Thu - Mộng Khê ThạchWhere stories live. Discover now