Chương 33

23 3 0
                                    

Không biết mình đã bị nhốt bao lâu, Hoàng Gia Tân cảm thấy vừa lạnh vừa đói, cả người đau đến tê dại. Quý Nam đúng là nói được làm được, mỗi ngày đều đến đây lấy việc đánh người để giải khuây. Những ngày tháng này không biết bao giờ mới kết thúc. Hoàng Gia Tân đã suy nghĩ vô số lần, không biết Lý Vấn Hàn có rơi vào tình trạng như vậy không?

Sau một lần hành hạ, Quý Nam hất mặt nhìn Hoàng Gia Tân:
"Vừa đau vừa đói, cảm giác thế nào?"

"Nếu không phải do việc của Vấn Hàn khiến tôi tâm lực mệt mỏi, thể lực suy yếu, thì anh có làm gì được tôi không? Đừng đắc ý nữa."

"Vẫn còn hung hăng cơ à, mày và lão già kia đúng là giống nhau như đúc."

"Anh có thể dằn vặt tôi, thế nhưng không được sỉ nhục ông nội tôi, đừng quên rằng ông ấy cũng là ông nội của anh."

"Không, tao không có người ông nội như vậy."

Quý Nam ngồi sụp người xuống, nhìn Hoàng Gia Tân:
"Biết tại sao tao hận mày như thế không? Lúc tao mười bốn tuổi, mẹ mắc bệnh nguy kịch mà không có tiền mua thuốc, cùng đường, không có cách nào khác phải chạy đến Hoàng gia, khi đó cha mẹ mày đã chết rồi, tao chỉ có thể lén lút khẩn cầu sự giúp đỡ của ông ta. Thế nhưng lão già đáng chết đó lại từ chối tao, lại còn sai người đánh đuổi tao. Sau đó tao trèo tường nhìn vào thì thấy gì? Nhìn thấy ông ta vui vẻ tổ chức sinh nhật cho mày, hát chúc mừng sinh nhật mày. Tao hận, hận đến chết đi, dựa vào cái gì mà cuộc đời lại bất công như vậy? Dựa vào cái gì mà mày muốn cái gì thì được cái đó? Dựa vào cái gì mà ông ta chỉ tốt với một mình mày? Chính vì ông ta thấy chết không cứu, tao mất đi người thân duy nhất, người quan tâm tao nhất. Cho nên mày cũng phải giống như tao, mày yêu tao, tao sẽ giết người đó, tao muốn mày phải cô độc đến cuối đời."

"Anh có từng nghĩ đến tại sao ông nội lại đối xử với mẹ con anh như vậy không?"

"Bởi vì ông ta ích kỷ, hẹp hòi."

"Anh sai rồi. Có biết tại sao trước đây tôi phải đi cô nhi viện sống mất nửa năm không? Chính là do mẹ của anh, Tưởng Nguyệt Hòa làm, bà ta nhân lúc tôi tan học đã lừa tôi đi, sau đó đưa tôi lên xe lửa, chở đi rất xa. Anh có biết quãng đường đó bà ta đã cho tôi uống bao nhiêu thuốc ngủ không? Khi đó tôi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, bị người ta đưa đến cô nhi viện, chờ đến lúc người nhà tìm thấy mình thì lại trở thành một cô nhi thật..."

"Đừng lừa tao."

"Cha mẹ tôi chết vì tai nạn ô tô, lúc đó là mẹ tôi lái xe, nhưng sau khi ông nội kiểm tra điện thoại của mẹ, cuộc gọi cuối cùng gần nhất chính là của Tưởng Nguyệt Hòa. Tại sao bà ta lại gọi cho mẹ tôi vào lúc đó, tôi nghĩ anh có thể hiểu được, đơn giản là để nói cho mẹ tôi rằng cha tôi đi quá giới hạn, con trai của mẹ tôi đã bị tóm. Sở dĩ ông nội mặc kệ các người, vì trong lòng ông có nỗi khổ, một gia đình lại bị mẹ anh phá hỏng hết. Đã vô số lần tôi hỏi ông tại sao không truy cứu trách nhiệm của mẹ anh, ông nội nói rằng bởi vì không có chứng cứ, tôi nghĩ ông không nhúng tay vào chính là vì cân nhắc đến sự xuất hiện của anh trên cõi đời này."

"Đừng nói láo."

Quý Nam tàn nhẫn đạp một cước vào giữa bụng Hoàng Gia Tân làm anh cuộn người thành một khối, đau đến tê dại.

[ Nghệ Vấn Định Tình ] TRÓI BUỘCOù les histoires vivent. Découvrez maintenant