Thiên Đấu Quốc, ở ngoài cửa thành uy nghiêm trầm lắng, mấy chiếc xe ngựa xa hoa một trước một sau chạy nhanh đến, bởi vì gần đây là do Tứ Quốc tụ hội, thành vệ nhìn nhưng không thấy kì lạ đối với chuyện này.
Vậy mà, khi ký hiệu thuộc về Lạc Nguyệt Quốc trên xe ngựa chiếu vào tầm mắt của bọn họ. Hai thành vệ vốn định cung kính nghênh đón, lúc này lại dừng lại bước chân, khóe miệng hàm chứa nụ cười khinh thường.
"Ta còn tưởng lần này tới là quốc gia nào, không ngờ là cái tiểu địa phương Lạc Nguyệt Quốc đó."
"Ha ha, người của loại tiểu địa phương này vẫn còn tới tham gia Tứ Quốc tụ hội, bọn họ cũng không lo lắng sẽ thua rất thảm sao?"
"Người ta muốn thua thì chúng ta có biện pháp gì nào? Trong Tứ Quốc tụ hội, Lạc Nguyệt Quốc này nhất định là tồn tại lót đáy."
Cho dù trong Lạc Nguyệt Quốc có Thiên Lạc Bình Nguyên và Kỳ Lân bộ tộc, thế nhưng hai địa phương này, một không muốn thần phục Hoàng gia, một thân là Huyền thú, sẽ không tùy ý nhúng tay vào chuyện của nhân loại, vì vậy, thực lực của Lạc Nguyệt Quốc liền cực kỳ thấp kém.
Hai thành vệ chưa từng thu lại nên tiếng nói theo gió thổi nhẹ vào trong kiệu, sắc mặt mọi người tức giận đến đỏ bừng, nếu không phải là từ đầu đến cuối Dạ Nhược Ly không nói ra lời, bọn họ đã sớm xông ra liều mạng với những thành vệ này rồi.
Bất quá như thế, mọi người cũng hiểu được địa vị của Lạc Nguyệt Quốc trong lòng của các quốc gia khác, ngay cả hai thành vệ nho nhỏ cũng khinh thường Lạc Nguyệt quốc, huống chi là đám thiên tài đến từ tam quốc còn lại?
Sinh hoạt ăn uống hàng ngày của người tới tham gia tụ hội đều do Thiên Đấu Quốc sắp xếp, lúc mọi người đi tới cửa thành, lập tức có người tới nghênh đón, giống hệt như hai thành vệ lúc nãy, khi người này nhìn đến ký hiệu Lạc Nguyệt Quốc trên xe ngựa thì trong mắt lặng lẽ xẹt qua khinh thường.
"Cuối cùng đã tới, thật tốt quá."
Mạc Đình vội vàng nhảy xuống xe ngựa, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều mang theo hưng phấn không hề che giấu.
Vất vả trong hai tháng liên tiếp để cho tâm thần nàng mệt mỏi, hôm nay cuối cùng đã tới Thiên Đấu Quốc, vẻ mỏi mệt trên mặt lập tức biến mất hầu như không còn, đôi mắt sáng cũng tò mò đánh giá chung quanh.
Thiên Đấu Quốc không hổ là mạnh nhất trong tứ quốc, dù cho là Lạc Nguyệt Quốc cũng không thể sánh bằng mức phồn hoa bực này, vô luận như thế nào, tới chốn phồn hoa này, sau đó cũng nên ra ngoài đi dạo một chút.
"Thiên Đấu Quốc thoạt nhìn quả thật phồn hoa, chẳng qua là phồn hoa quá mức thê lương."
Thủy Nhuận theo sát nhảy xuống xe ngựa, cẩm y giương nhẹ, hắn đứng chắp tay sau lưng, khóe miệng câu lên một đường cong nhàn nhạt.
Khẽ bĩu môi, Mạc Đình hừ lạnh một tiếng liền quay đầu qua, nàng ghét nhất chính là điểm này của Thủy Nhuận, luôn luôn cho là mình có thể nhìn thấu phồn hoa trên đời, thật hy vọng cả đời cũng đừng nhìn cái đồ quỷ chán ghét làm ra vẻ này nữa.
"Quả thật như thế, dưới sự phồn hoa dù sao cũng chất vô số đống bạch cốt âm u."
Dạ Nhược Ly vén màn kiệu lên, nhẹ nhàng cất bước đi xuống, nhìn cảnh tượng phồn hoa tại Thiên Đấu Quốc không khỏi thở dài một hơi, nhưng thói đời này vốn là như thế, Cường Giả Vi Tôn, thực lực tối cao, một quốc gia có thể phát ra phát triển đến mức độ như thế, tất nhiên từng phải bỏ ra rất nhiều.
Hai mắt Mạc Đình phát sáng nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt sáng lóe lên ánh sao, thật không hổ là Nhược Ly Đại sư, thế nhưng lại có thể nói ra lời có nhiều triết học như vậy, quả thật là thần tượng trong lòng nàng.
Nếu để cho Thủy Nhuận nghe được lời này của nàng, nhất định sẽ bị nàng chọc tức đến hộc máu.
Lời của mình là làm ra vẻ, do Nhược Ly Đại sư nói ra liền trở thành có nhiều triết học? Đây... Đây là đạo lý gì chứ?
"Mẫu thân," Cung Dịch Diệu lôi kéo tay Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt to trong suốt như mặt nước hàm chứa ánh sáng hồn nhiên, "Nơi này không tốt, Diệu Nhi càng thích nhà của mẫu thân hơn."
Môi đỏ mọng khẽ vểnh lên, tâm tư của tiểu tử này tương đối nhạy cảm, người nơi này đối xử với bọn họ đều không hữu hảo, chỉ có Thiên Lạc vương phủ tại Thiên Lạc Bình Nguyên mới có cảm giác ấm áp của nhà.
Mặc dù Bắc Ảnh Phong không nói, thế nhưng ý nghĩ trong lòng lại không khác với tiểu tử này là mấy.
Sau đó những người còn lại cũng nhảy xuống ngựa xe, đồng loạt đứng ở sau lưng Dạ Nhược Ly, tò mò quan sát cảnh trí bốn phía.
"Hừ."
Một tiếng hừ nhẹ khiến mọi người đang đắm chìm trong sự phồn hoa tại Thiên Đấu Quốc đều lấy lại tinh thần, trên mặt lão giả khinh thường, ánh mắt nhìn về phía mọi người nghiễm nhiên chính là đồ quê mùa chưa từng trải qua việc đời.
"Chư vị, ta là người nghênh đón các ngươi lần này, các ngươi gọi ta Trương tổng quản là được, bệ hạ chúng ta đã sắp xếp xong chỗ ở của chư vị, các ngươi liền theo ta đi tới."
Trương tổng quản chắp hai tay sau lưng, khẽ nâng cằm lên, sắc mặt tràn đầy kiêu căng.
Cho dù hai người Trịnh Thiên Nhiên và Y Ân Lạc là Thần Hoàng cường giả, đều bị ông ta không để trong mắt, có thể thấy được người Thiên Đấu Quốc cao ngạo và địa vị của Lạc Nguyệt Quốc thấp kém.
Mặc dù hai người rất là bất mãn, nhưng lại ở trong Thiên Đấu Quốc nên không dám càn rỡ, dù sao so sánh với Thiên Đấu Quốc thì Lạc Nguyệt Quốc giống như là tiểu hài tử, sao tiểu hài tử có thể đánh nhau với đại nhân chứ?
Sau khi bỏ lại lời nói này, Trương tổng quản không nhiều lời nữa, phất phất tay áo liền xoay người đi về phía sau.
Cho dù tâm tư mọi người có bất mãn, thấy Dạ Nhược Ly không nói gì, cũng chỉ có thể đi theo, một lát sau, bọn họ liền dừng bước lại trước cửa của một tòa sân viện.
"Đến rồi, nơi này chính là chỗ các ngươi ỏ trong khoảng thời gian này." Vung tay áo lên, Trương tổng quản chậm rãi xoay người, ngưng mắt nhìn mọi người sau lưng, lạnh giọng nói.
Hiện ra ở trước mặt bọn họ chính là một tòa sân viện bình thường đến không thể bình thường hơn, đại môn được quét một lớp màu đỏ thắm, phía trên dán hai bức câu đối, hai bên bậc thềm để hai con sư tử đá, trong đó có một con sư tử đá thiếu một mắt, mất đi uy phong lẫm liệt cần có.
So sánh với sự xa hoa của Thiên Đấu Quốc, nơi này cũng liền chỉ có thể hơn được thôn nghèo.
"Này, ngươi nhìn cho rõ, bản công chúa là công chúa Lạc Nguyệt Quốc, là muội muội duy nhất của hoàng huynh, ngươi vậy mà lại để cho bản công chúa ở loại địa phương này, đây chính là đạo đãi khách của Thiên Đấu Quốc sao?"
Mạc Đình bước nhanh đến phía trước, hai tay chống nạnh, đôi mắt đẹp hung ác nhìn chằm chằm vào Trương tổng quản, nghiến răng nghiến lợi nói.
YOU ARE READING
Thiên Tài Cuồng Phi (1)
FantasyTên: Thiên Tài Cuồng Phi. Tác giả: Băng Y Khả Khả. Khúc dạo đầu: Nàng, Dạ Nhược Ly, tuyệt thế thiên tài vạn năm không gặp của Thiên Tinh đế quốc, ngoài ý chết đi rồi xuyên qua ngàn năm trước, linh hồn nhập vào thân nhị tiểu thư xác tướng quân phủ kh...