CHƯƠNG 123: ÂM THANH TÀ MỊ LƯỢN LỜ

262 6 0
                                    

Đặng Văn Nhi chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi , nhưng có ta đã sớm bỏ học đi làm ở một quán bar, mỗi ngày tiếp khách uống rượu bán rượu, cho nên mỗi đêm người sẽ đầy mùi rượu trở về cô ta thuộc loại người sống đảo lộn ngày đêm, có đôi khi sau buổi trưa cũng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cô ta, cho nên chuyên thuê phòng cứ thể rơi vào người tôi.

Hết kỳ nghỉ chưa được mấy ngày, chúng tôi lại đón tiếp một khách thuê mới, là một cô gái!

Em gái này cũng họ Chương, còn là học sinh mới cùng trường cùng khóa với tôi. Cô ta tới đây với bạn trai, xem qua phòng ở cũng cảm thấy không tệ lắm, sau khi biết được người cho thuê là nữ thì lập tức sảng khoái thuê luôn.

Người thuê mới là một nữ sinh, tôi nghĩ có lẽ Đặng Văn Nhi sẽ rất chán nản, nhưng mà tôi cảm thấy hình như căn phòng thứ ba rất có duyên với họ Chương, họ này vốn đã không nhiều rồi, đã qua lại hai lần, vậy mà vẫn có thể cho người cùng họ thuê, cũng chỉ có thể nói là một loại trùng hợp.

Chương Linh Linh sinh ra trong thành phố này, cũng xem như một người thành phố bản địa, hoàn cảnh gia đình nhà cô ta cũng bình thường, nhưng cũng tốt hơn so với nhà tôi.

Lễ quốc khánh có bảy ngày nghỉ, tôi muốn trở về thăm ba mẹ, nhưng mà bọn họ ngại đường xá xa xôi, tôi ngồi xe về một mình cũng không yên tâm, nên bảo tôi đừng về. Trong điện thoại, mẹ lại dặn dò tôi lần nữa, nói không được tiêu tiền phung phí, không được ganh đua với bạn bè, không được học xấu và nhiều thứ nữa. Đại học giống như một thùng nhuộm  lớn, nhưng đừng học làm người thực dụng như mấy cô gái kia.

Tôi cảm thấy mẹ già đúng là thích lo nghĩ, cái gì cũng muốn nghĩ một chút, cũng không nghĩ lại xem tôi có thân phận gì, sao có thể ganh đua với người ta được? Tôi hiểu rất rõ tình hình trong nhà mình, cũng không cần đua với mấy người giàu kia. Hơn nữa, mặc dù tên chết tiệt ở bên ngoài, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ trở lại trong ngọc bội màu trắng, dưới mí mắt của anh, sao tôi dám làm ra loại chuyện này được, trừ khi là tôi chán sống thôi.


Ngày hôm sau Chương Linh Linh đã dọn tới đây, Đặng Văn Nhi đã đi làm rồi, vẫn còn chưa trở về. Cô ta và bạn trai gọi đồ ăn bên ngoài, ăn xong thì để luôn đồ ăn trên bàn, sau đó chạy vào trong phòng tự mình chơi với nhau.

Nói sao nhỉ? Ấn tượng của tôi với Chương Linh Linh này cũng không tốt, cảm thấy con người cô ta là cái loại tự coi mình là trung tâm, giống như chuyện gì cũng phải theo ý cô ta vậy, đối xử với người khác cũng rất kiêu ngạo, không muốn nghe ý kiến của người khác, làm việc cũng phải theo ý của cô ta mới được.

Liếc mắt nhìn giờ, Đặng Văn Nhì cũng sắp về rồi rau thừa cơm cặn vẫn còn nằm ở trên bàn, nếu để Văn Nhi nhìn thấy, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên cho xem.


Tôi đã vào đây ở được một khoảng thời gian, biết thói quen sinh hoạt của Đặng Văn Nhi, cho dù phòng của cô ta có loạn đến mức nào, nhưng vệ sinh ở nơi sinh hoạt chung, trước giờ cô ta chưa từng qua loa. Bọn tôi đều lần lượt quét dọn, cho nên trong nhà vẫn luôn rất sạch sē.

Nhưng Chương Linh Linh này vào đây ở, tình hình vệ sinh trở nên có chút đáng lo ngại. Lúc nói với cô ta ở chung một chỗ phải thay phiên quét dọn, cô ta đã nói mình rất bận, không có thời gian! Sử dụng nhà vệ sinh xong, trên mặt đất đều ẩm ướt, chưa bao giờ lau dọn sạch sẽ, rác rưởi cũng không vứt một lần. Tôi nghĩ giữ gìn chỗ sinh hoạt chung sạch sẽ là trách nhiệm của từng khách thuê mới đúng chứ!

Cho nên, tôi vẫn quyết định đi gõ cửa, muốn kêu cô ta ra dọn bàn sạch sẽ, tôi cũng bỏ tiền ra thuê chỗ này ở, không cần thiết phải dọn dẹp tàn cuộc cho cô ta.

Trong phòng truyền đến từng trận tiếng thở dốc, tôi lập tức hiểu ra hai người bên trong đang làm gì, những lúc thế này, đi làm phiền người khác thì có chút không đúng.

Đưa mắt nhìn một đống lộn xộn trên bàn, tôi nghĩ vẫn nên trở về phòng của mình thì hơn.

"A! Thật thoải mái! Ưm ưm, anh trai, anh mạnh hơn chút nữa đi, a a, nhanh lên, em muốn, chính là ở chỗ đó, sâu một chút sâu một chút, a!"

Tiếng kêu của Chương Linh Linh truyền ra khỏi phòng cô ta, mặt tôi lập tức đó như tôm luộc trốn về phòng,

Tình huống thật sự là, hết chỗ nói rồi!

Không lâu sau, tôi nghe thấy mở cửa, nghĩ thầm có lẽ là Đặng Văn Nhi đã về rồi, nhìn nhìn giờ mới hơn mười một giờ một chút, hôm nay về có chút sớm.

Một trận âm thanh lách cách lộp bộp vang lên, tôi nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng đập cửa, lập tức cắt đứt âm thanh dâm loạn kia.

"Đồ ăn bên ngoài là hai người gọi tới ăn có đúng không? Phiền mấy người ăn xong thì dọn dẹp rác đi! Thời tiết nóng, đồ ăn nhanh bị ôi thiu, sẽ để lại mùi." Giọng nói lạnh lùng của Đặng Văn Nhi truyền đến từ bên ngoài.

Một lát sau, bạn trai của Chương Linh Linh trả lời: "Một lát nữa sẽ dọn!"

Tôi chờ một lát, nghe thấy tiếng đóng cửa của Đặng Văn Nhi, cô ta đã trở về phòng của mình, nhưng vẫn chưa thấy bọn Chương Linh Linh ra ngoài dọn dẹp. Sau một khoảng thời gian yên tĩnh rất ngắn, phòng bên cạnh là truyền đến âm thanh "ba ba" mờ ám.

Phòng ở loại này vốn đã không có hiệu quả cách âm, mọi người trước đây đều rất chú ý, cũng không có bạn trai bạn gái gì, cho nên cũng không sao cả, nhưng bây giờ không có thiết bị cách âm thật đúng là không tiện lắm.

Tôi mặc áo ngủ nằm lên giường, đeo tai nghe vào, tăng âm lượng điện thoại đến lớn nhất, nhưng vẫn có thể mang máng nghe thấy tiếng kêu ở phòng bên cạnh. Lúc trước lựa chọn nhà không có điều hòa thế này, cũng là vì tiết kiệm tiền, nghĩ rằng có một cái điều hòa di động là tên chết tiệt ở bên cạnh, mùa hè này cũng không khó chịu đựng lắm. NHưng mà bây giờ tên chết tiệt không có ở trong ngọc bội màu trắng, trong phòng thật sự quá nóng, còn có thể cho người ta ngủ ngon không chứ

Quỷ Hôn (phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ