5

144 13 4
                                    


Convert: Hồng Hạnh Xuất Tường (hienvienvothuong)

Một chút phản ứng báo con cũng không cho, vẫn là bóng dáng quật cường.
Phí Dương lắc đầu, đi xuống lầu.
Đi phòng bếp, nhất định phải đi qua phòng khách.
Vốn dĩ hai người Phí Nghị cùng thím đang nhỏ giọng nói cái gì, vừa thấy mình xuống lầu, đột nhiên im tiếng, ánh mắt quái dị mà nhìn cậu.
Khẳng định lại đang nói chuyện gì không muốn người biết.
Phí Dương trực tiếp lướt qua bọn họ, đi phòng bếp.
Ở phòng bếp nhìn nhìn, tạm chấp nhận đồ ăn trong tủ lạnh, tính toán đơn giản một chút, làm một món ớt cay xào trứng, một món xào thanh đạm.
Thân thể này của cậu, tính rất hàn, ăn ớt cay có thể bổ nhiệt, xúc tiến khí huyết lưu thông.
Mà báo con còn có thương tích, trước chỉ có thể ăn một ít món thanh đạm, đối với miệng vết thương không có kích thích.
Đun nóng dầu, để hành thái vào nồi nóng, đánh hai cái trứng gà, thời điểm Phí Dương xoay người ném vỏ trứng, nhìn thím đang đứng ở cửa phòng bếp, nắm chặt nắm tay, vẻ mặt đau lòng nhìn nồi đang phát ra tiếng vang.
Ký ức nguyên thân đã từng vì xào rau dùng nhiều thêm một cái trứng gà đã bị thím mắng ba ngày nảy lên trong lòng.
Phí Dương đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng, không nghĩ tới thím há miệng thở dốc, khép miệng lại, quay đầu rồi đi.
Phí Dương vừa thất thần, thiếu chút nữa trứng cháy rồi, cũng không nghĩ nhiều đến hành vi khác thường vừa rồi của thím.
Cơm trong nồi cơm còn chưa có lạnh, xới hai chén cơm. Đem đồ ăn đũa muỗng đều để trên khay, bưng lên lầu hai.
Phí Dương đẩy cửa, bảo con ngửi được mùi của đồ ăn, cái mũi không tự giác mà ngửi ngửi, quay đầu lại, nhìn cái khay trong tay Phí Dương.
Phí Dương kéo một cái bàn đến phía trước sô pha, để cơm lên.
Ngẩng đầu liền thấy đôi mắt báo con nhìn chằm chằm, bộ dạng bé cưng tức giận vừa rồi một chút cũng không có, người sống chớ gần, giờ phút này trong ánh mắt hoàn toàn là bé tham ăn, Phí Dương không nhịn được cười ra tiếng, đem cái muỗng đưa cho nhóc.
Báo con đói lả, bắt được cái muỗng, hướng đến ớt cay xào trứng mà đi.
Phí Dương tay mắt lanh lẹ, ấn cái muỗng xuống.
"Cái này con không thể ăn."
Báo con vừa nghe, đè thấp lỗ tai, phát ra thanh âm tê tê uy hiếp.
Phí Dương nhìn thắng nhóc thoạt nhìn càng đáng yêu trước mắt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Trên đùi con còn có thương tích, ớt cay là thức ăn kích thích, ăn vào miệng vết thương dễ dàng phát tác, sẽ luôn trường không tốt."
Báo con không thể tin được mà nhìn Phí Dương, Phí Dương gật đầu, "Thật sự, không lừa con."
Chỉ chỉ món ăn xào dầu, "Cái này thích hợp cho con ăn."
Báo con lúc này mới không tình nguyện mà đem cái muỗng thu hồi, ăn một ngụm đồ ăn xào dầu nhặt nhẽo, mày đều nhăn lại.
Không có thịt cũng thôi, đồ ăn lại là món xào thanh đạm! Nhóc là là con báo, không phải con thỏ!
Nhìn đến biểu tình sinh động trên mặt báo con, Phí Dương không nhịn được, cười ra tiếng, tức khắc sắc mặt báo con càng xấu.
Phí Dương mới không cùng đứa nhỏ so đo.
Lăn lộn một buổi sáng, thật là đói bụng, cho dù là hai cái thức ăn chay, cũng nhanh chóng bị quét sạch.
Thân thể rách nát này của Phí Dương thật sự rất mệt mỏi, cố chống tinh thần thu dọn sạch sẽ, liền lên giường ngủ.
Không đặt đồng hồ báo thức, một giấc này thức dậy, thế nhưng đã 4 giờ.
Báo con đã sớm dậy, đang liếm lông dính máu ở phụ cận miệng vết thương.
Dậy cũng không đến nháo mình, thật là một đứa nhỏ ngoan.
Phí Dương xuống giường, đi đến trước gương sửa sang lại một chút đầu tóc ngủ rối loạn, phát hiện khí sắc mình trong gương so ngày hôm qua tốt hơn một chút, gương mặt bắt đầu có chút hồng nhuận, kiên trì điều dưỡng trị liệu, nhất định sẽ chậm rãi cải thiện.
Cười đi đến trước mặt báo con, "Thuốc tê trên đùi hết, có đau không?"
Báo con liếc mắt nhìn cậu, biểu tình như lười phản ứng đến, tiếp tục liếm lông.
Phí Dương thở dài, đứa nhỏ này giống như không phải không hiểu chuyện, là lười đến phản ứng mình.
"Chú cũng không biết tên của con, cũng không thể cả ngày gọi báo con, chú đặt cho con cái tên nha."
Báo con không tỏ ý kiến, sắc mặt lãnh đạm, chuyên tâm liếm lông.
Phí Dương cũng không cảm thấy xấu hổ, lẩm bẩm, "Cả người con lấm tấm thế này thật là đẹp mắt, chú liền gọi con là Điểm Điểm đi."
Báo con đột nhiên không liếm lông, ngẩng đầu nhìn về phía Phí Dương, tất cả trong ánh mắt đều là ghét bỏ.
"Điểm Điểm?"
Phí Dương lại kêu một tiếng, báo con càng thêm ghét bỏ, trực tiếp quay mặt đi, không nhìn Phí Dương.
Phí Dương:......
"Con không thích tên Điểm Điểm này?"
Báo con vẫn không để ý tới Phí Dương.
Phí Dương chuyển đến trước mặt báo con, đối diện với bộ mặt ghét bỏ của báo con, "Vậy con thích tên gì?"
Báo con phẫn nộ mà trừng mắt cậu, biết rõ nhóc nói không ra lời, còn hỏi như vậy!
"Con không nói, chú đây cho là con đồng ý?"
Báo con lại lần nữa quay mặt đi.
Phí Dương lại di động theo, cùng báo con mặt đối mặt, "Tốt, đừng ngượng ngùng, gọi tên này đi!"
Báo con tức giận đến má đều phình phình, trực tiếp nhắm mắt lại.
Chọc đứa nhỏ xong, Phí Dương mở ra tinh não, bắt đầu làm chuyện chính.
Nơi này có một cái diễn đàn gọi là Đế quốc Alpha vạn sự thông*, bên trong có rất nhiều mục.
Phí Dương tìm được mục thông báo tìm người, click mở liền nhìn thấy rất nhiều thiệp nhặt người cùng tìm người.
Phí Dương làm một cái thiệp mới: Đường Kiến Quốc nhặt được một con báo con bị thương.
Sau đó cầm lấy di động, đi đến trước mặt báo con.
"Tới, Điểm Điểm, nhìn màn ảnh."
Báo con căn bản không phản ứng cậu, vẻ mặt cao lãnh.
Phí Dương bất đắc dĩ, chụp một tấm ảnh toàn thânh.
Lại đối diện với mặt báo con, chuẩn bị chụp một tấm đặc tả.
Báo con hướng cậu mạnh mẽ khịt mũi một cái, trực tiếp nhảy đi.
Vì thế Phí Dương uy hiếp nói, "Nếu không phối hợp, không tìm được ba mẹ, chú rất nghèo, con đi theo chú mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn rau xanh."
Báo con vừa nghe đến rau xanh, mày đều nhăn lại.
Phí Dương cười đi đến, "Cho nên, nhìn màn ảnh."
Báo con miễn cưỡng đem đầu chuyển qua, nhìn về phía cameras.
Chẳng qua, răng rắc một tiếng, trong nháy mặt chụp ảnh kết thúc kia, báo con liền chạy ra.
Di động kết nối với tinh não, đem hình ảnh báo con up lên trên thiệp, lưu lại phương thức liên hệ của mình.
Lượng người của diễn đàn này phi thường nhiều, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả đi.
Thông báo xong, Phí Dương lại tiếp tục đi xem thông báo tuyển dụng, cậu còn phải tiếp tục nộp sơ yếu lý lịch, tìm công việc.
Học chuyên ngành siêu hãm, ở cái thời đại nào tìm công việc cũng khó a!
Phí Dương nghiêm túc xem từng cái thông báo tuyển dụng, màn hình di động đột nhiên sáng lên, thông báo có cuộc trò truyện mới.
Phí Dương thuận tay lấy lại, mở ra vừa thấy, là tin nhắn Lý Văn nhắn đến.
[ Phí Dương, anh có thể gặp em một chút sao? ]
Trong trí nhớ Phí Dương nguyên thân trải qua bị Hạ Ấp hành hung, cậu cũng không phải nguyên thân, cậu cũng không yêu Lý Văn, cậu không muốn chọc phải phiền toái như vậy, cho nên không chút do dự trả lời: [ Chúng ta không thích hợp gặp mặt, vẫn là thôi đi. ]
Lý Văn lập tức đáp lại: [ Anh cùng em nói mấy câu liền tốt. ]
Phí Dương đang nộp sơ yếu lí lịch, vừa thấy Lý Văn trả lời, lập tức cự tuyệt.
[ Gặp anh còn phải đi đến, rất phiền, trực tiếp nhắn tin nói đi. ]
Phí Dương vừa muốn buông di động, tín nhắn Lý Văn lại nhắn đến.
[ Không phiền, anh đang ở dưới lầu nhà em. ]
Phí Dương:......
Tiền trảm hậu tấu, thật là hành vi không làm cho người thích.
Phí Dương đành phải mặc áo lông vũ vào xuống lầu.
Mở ra cửa nhà, liền nhìn thấy Lý Văn đứng ở bên ngoài cửa sắt, vừa thấy cậu ra đến, liền hướng bên này chào hỏi.
Người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, mang một chút khí chất u buồn.
Phí Dương đi đến trong viện, nhìn nhìn bên ngoài, trên đường không người nào, mới kéo ra cửa viện đi ra ngoài, nói với Lý Văn, "Anh muốn nói cái gì? Mau nói đi. Anh cũng biết, chúng ta không thích hợp gặp mặt."
Đã lâu không gặp, Lý Văn quyến luyến không tha mà nhìn Phí Dương, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình.
Phí Dương đợi trong chốc lát, thấy Lý Văn vẫn nhìn mình, cũng không nói lời nào, xoay người muốn đi.
Lý Văn một phen giữ chặt cánh tay Phí Dương, "Phí Dương, em đừng đi."
Phí Dương ngẩng đầu nhìn hắn, Lý Văn vô cùng xin lỗi mà nói, "Anh nghe nói hôm nay em đi bệnh viện Minh Đức xin việc, bị Vương Vân Lôi cố ý nhằm vào."
"Nếu là nói chuyện này, vậy anh có thể đi về."
Phí Dương không muốn vì thực lực không cân đối hiện tại, lại cùng chuyện tình tay ba đã qua mà có dây dưa gì.
Phí Dương lãnh đạm như vậy, Lý Văn có chút sốt ruột.
"Thực xin lỗi, nếu em muốn tìm việc, anh có thể giúp em."
Phí Dương lắc đầu, "Công việc tôi tự mình tìm, anh đi đi."
"Anh thật sự chỉ là muốn giúp em."
Phí Dương thở dài, nghiêm túc mà nói với Lý Văn: "Tôi nói, tôi không cần."
Lý Văn vẫn kiên trì, Phí Dương cảm thấy thật sự nói với hắn cũng không hiểu, xoay người đi.
Lý Văn cầm bả vai Phí Dương, cưỡng bách Phí Dương nhìn thẳng hắn, "Phí Dương, anh thật sự vì tốt cho em, em cũng nên thông cảm cho anh một chút. Chuyện năm đó, anh cũng là bị ép buộc."
"Lòng anh vẫn luôn nghĩ về em, em cũng hiểu anh mà, anh kỳ thật là người phi thường thâm tình, thật sự không phải lỗi của anh."
Lý Văn tay rất có lực, Phí Dương tránh thoát không được. Chỉ là lời nói này, một chút không làm cho Phí Dương cảm động.
Thâm tình không phải là không chịu trách nhiệm cùng vương vấn không dứt được.

Trên mặt Phí Dương vẫn là cười cười nói với Lý Văn, "Cảm ơn anh quan tâm, nhưng tôi thật sự không cần, anh đi đi."
Lời đã nói rõ ràng, không màng Lý Văn nói cái gì nữa, Phí Dương dùng sức tránh khỏi tay Lý Văn, xoay người vào cửa.
"Phí Dương!"
"Phí Dương!"
Lý Văn bắt lấy cửa sắt đóng sầm lại, Phí Dương toàn bộ làm như không nghe.
Ở nơi Phí Dương nhìn không tới, Phí Nghị đứng bên cửa sổ, khóe miệng giơ lên, giơ lên một nụ cười xấu xa, cầm lấy di động, gọi điện.
Chương 5
Phí Dương trở lại phòng, báo con thấy cậu đi vào, chỉ là ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Ai, chú cứu con, nuôi con, con đến liếc mắt nhìn chú một cái cũng không muốn!
Phí Dương thở dài, ngồi trở lại trước tinh não, click mở thiệp mình vừa mới gửi vừa rồi.
Phía dưới có không ít người hỗ trợ đỉnh thiếp* cùng chia sẻ, thời đại tinh tế, người nhiệt tình vẫn rất nhiều.
Bất quá xem đến cuối cùng, đều không có tin tức hữu hiệu.
Phí Dương quay đầu lại nhìn báo con nhàm chán ghé vào trên sô pha đang nhìn chằm chằm tinh não, bất đắc dĩ nói, "Con thật sự một chút cũng không nhớ nổi sao?"
Báo con khó được không phản nghịch với cậu, gật gật đầu.
Phí Dương thở dài, đi lại cầm cái chân trước không bị thương của báo con, không màng báo con không phối hợp, theo thói quen mà bắt mạch.
Mạch hư vô lực, trung khí không đủ, huyết lưu không thoải mái.
Lại dùng tay trái đỡ lấy đầu báo con, khớp xương ngón trỏ tay phải đè đè ở huyệt vị quan trọng trên đỉnh đầu báo con, báo con đau đến nhảy dựng lên, cau mày nhảy ra, bảo trì khoảng cách an toàn hơn nửa mét, nhe răng đối với Phí Dương làm ra biểu tình ác độc.
Quy tắc chung: không đau, đau tắc* không thông.
Phí Dương không để ý báo con đe dọa, nhắm mắt lại, nhớ lại lúc khám bệnh trước kia, một ít ca bệnh về chứng mất trí nhớ.
Chứng mất trí nhớ có hai nguyên nhân chính: Một là não bộ bị kích thích mãnh liệt, làm cho mất trí nhớ; Hai là tì vị suy yếu, mãn tính làm cho trí nhớ giảm xuống.
So với một thân bị thương này của báo con mà nói, khả năng phía trước lớn hơn một chút.
Phương pháp trị liệu chứng mất trí nhớ này, chủ yếu là thông qua khơi thông kinh lạc phần đầu, nâng cao tinh thần, đến cải thiện não bộ huyết lưu không thoải mái.
Cậu móc từ túi quần móc ra hộp châm cứu biển sao trời, lấy lên một cây kim, toàn thân báo con vừa mới thả lỏng một chút căng chặt lại, lui về phía sau vài bước, lui đến chỗ không thể lui, cảnh giác mà nhìn kim trên tay cậu.
Phí Dương bất đắc dĩ, lắc lắc kim trong tay, giải thích, "Đây là chữa bệnh."
"Trị cho con xong là có thể nhớ đến chuyện trước kia."
Tất cả trong ánh mắt báo con đều là nghi ngờ, cho rằng nhóc mất trí nhớ chính là lừa đảo sao?
"Ai, con không tin, chú trị cho con xem."
Phí Dương dưới cái nhìn chăm chú của báo con, cởi giày, một chân đạp lên sô pha, kéo lên ống quần chân trái, ở sườn sau cẳng chân tìm huyệt Thừa sơn.
Hơi hơi dùng lực, kiểng mũi chân, sau sườn cơ bắp của cẳng chân hiện lên đoạn đuôi, tức là huyệt Thừa sơn.
Bình thường dùng để trị liệu cẳng chân bị rút gân, chân mệt mỏi, đầu gối mệt nhọc, lưng đau, eo mỏi.
Tóm lại, phi thường phù hợp trạng huống thân thể của nguyên thân —— chỗ nào cũng không thoải mái.
Báo con nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phí Dương ở trên đùi sờ sờ tác tác, không rõ nguyên do.
Tiếp theo liền nhìn đến cậu cầm lấy cây kim kia, châm đi vào trong thịt!
Báo con mở to hai mắt nhìn, nhìn Phí Dương dùng ngón tay nắm cây kim mà xoay chuyển, còn vẻ mặt hưởng thụ!
Để lại cây kim trong vài phút, thời điểm rút kim ra, trên chân cũng không có một chút máu.

Báo con sững sờ ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Phí Dương, cúi đầu nhìn cẳng chân Phí Dương, tất cả trong mắt đều là thần sắc không thể tưởng tượng được.
Phí Dương vỗ vỗ chân mình, "Phi thường thoải mái, chú hiện tại cảm thấy chân đều nhẹ nhàng nhiều."

~Kỷ Tư Thần~

28/03/2020

[EDITING] Tinh tế chi châm cứu đại sưWhere stories live. Discover now