Chương 14

79 10 2
                                    

Convert: hienvienvothuong
Bạn có thể dùng thịt khô nhỏ để đánh thức một con báo con đang giả bộ ngủ!
Phí Dương theo trang Tinh Não từ trong bao lấy một hộp thịt khô nhỏ còn thừa một nửa, ở trước mũi báo con lay lay một vòng, quả nhiên cái mũi hồng của báo con động động.
Theo mùi hương mê người, báo con vô pháp* chợp mắt thêm nữa, khống chế không được mà đứng lên, đi đến bên người Phí Dương, đôi mắt nhìn chằm chằm hộp thịt khô nhỏ trong suốt, xuyên qua hộp, có thể nhìn đến hình dáng của thịt khô nhỏ rõ ràng, báo con hít hít mũi, giây tiếp theo liền phải chảy nước dãi.
*vô pháp: không thể
Phí Dương cười đem hộp mở ra, cố ý ở trước mặt báo con lắc trái lắc phải, báo con quay qua bên trái cậu liền đưa sang phải, chính là không cho.
Báo con luôn luôn trầm ổn già dặn từ trong mùi hương mê người tìm về lý trí, phản ứng lại đây là mình bị đùa giỡn, nâng lên chân trước không bị thương chân, căm giận mà ở trên đùi Phí Dương đập một cái.
Còn tưởng rằng chú rất khổ sở!
[(*≧∀≦*) ẻm moe quá tui hold hem nổi]
Phí Dương thấy ánh mắt báo con có chút buồn bực, cũng không di chuyển theo thịt khô nhỏ nữa, hình như cáu rồi.
Nhanh chóng nhấc tay lên đầu hàng, hai tay dâng thịt khô nhỏ lên, “Đùa đùa thôi, đều là của con!”
Báo con không để ý tới Phí Dương, ưu nhã mà ngồi xuống ăn thịt khô nhỏ.
Mỗi lần đều như vậy, cuối cùng còn không phải sẽ ngoan ngoãn cho.
Báo con ưu nhã mà ăn cơm, Phí Dương cũng ưu nhã không động đậy, xử lý chuyện phiền toái xong rồi, bụng kêu ùng ục, lấy di động ra gọi cơm hợp, sau đó mở ra TV lên chờ.
Vẫn là kênh tin tức Đế Quốc buổi chiều.
Vẫn là người đàn ông đẹp trai kia chủ trì, chẳng qua lần này anh ta đang phỏng vẫn một người đàn ông trung niên thân mặc trang phục màu vàng sáng phi thường hoa lệ.
Nơi phỏng vẫn hình như cũng không phải ở đài truyền hình, cái thảm kia, cái đèn treo đèn treo, cách bài trí, nhìn tráng lệ huy hoàng.
【 Nếu mọi người có tin tức gì về Tư Minh, xin nhất định phải gọi điện thoại đến đài truyền hình hoặc là gửi thư đến hộp thư của quốc vương, chắc chắn có hậu tạ. 】
Ánh mắt của người đàn ông có cách ăn mặc hoa lệ không có thần sắc, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, quầng thâm mắt dày đặc cùng  sắc mặt ám trầm biểu hiện chất lượng giấc ngủ của ông vô cùng không tốt.
Vẻ mặt người chủ trì quan tâm: 【 Xin quốc vương nhất định phải bảo trọng thân thể, Thái Tử chắc chắn bình an vô ưu. 】
Quốc vương mệt mỏi gật gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười một cái với ống kính xung quanh.
Người chủ trì: 【 Có manh mối bạn xem xin hãy gọi điện thoại đến kênh tin tức đế quốc 9090950, 9090950 hoặc gửi thư đến ——】
“Bang” một tiếng!
Phí Dương không rõ nguyên do, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy móng vuốt báo con lại đang muốn gỏ gỏ lên đầy, mày nhăn đến gắt gao.
“Làm sao vậy?”
Phí Dương nhanh chóng bắt lấy chân trước của báo con, đầu báo con trấn an, lại cảm giác được da đầu báo con dưới tay nóng bỏng, nhảy dựng nhảy dựng, như là có thứ gì đó kiềm nén không được mà nhảy ra ngoài.
Tần suất nhảy lên càng lúc càng nhanh, cả người báo con run rẩy,  móng vuốt mang gái nhọn cào cào ở trên sô pha cào ra tiếng xột soạt, Phí Dương nhanh chóng móc ra hộp châm cứu trong túi, ở bên huyệt Thái Dương của báo con châm một kim, nháy mắt, báo con an tĩnh lại, mềm mại mà bò lên đùi Phí Dương, mất đi sinh cơ.
Giống như trận vận độc kịch liệt vừa rồi, đã tiêu hao hết thể lực.
Phí Dương cẩn thận bắt mạch cho báo con. Mạch đập nhảy lên dị thường dần dần bằng phẳng xuống, trở về bình thường, mày báo con  cũng không có nhíu chặt như vừa rồi.
Trán báo con rịn ra một chút mồ hôi, Phí Dương cởi áo lông vũ của mình ra đắp lên cho báo con, vỗ nhẹ lưng báo con dỗ ngủ, từ trong túi đựng tinh não lấy notebook ra, sau khi lật xem ghi chép vài lần trước đó, đem tình huống lần này của báo con ghi chép lại.
Nói như vậy, chưng mất trí nhớ chứng xuất hiện loại phản ứng mãnh liệt này, là đã chịu cái gì kích thích, sắp sửa nhớ tới một chút chuyện bất quá phần đầu còn có ứ đổ, dưới sự va chạm kịch liệt của lực lượng hai phía , phần đầu sẽ đau nhức.
Hộp thịt khô nhỏ đã ăn đến một nửa nắp hộp còn mở ra, mùi hương tùy ý phiêu tán ra.
Ăn thịt khô nhỏ mà bị kích thích lớn như vậy?
Phí Dương do dự mà nhìn báo con héo héo, mất đi tia quật cường cùng với uy hiếp trước mắt.
Tiểu tham ăn có thuộc tính ăn thịt gặp được mùi hương mê người của thịt khô nhỏ có thể xúc tiến khôi phục ký ức?
Bác sĩ trung y nghiêm cẩn Phí Dương nhanh chóng lắc đầu, quét dọn cái liên hệ lung tung này ở trong đầu.
Y học sao có trò đùa như thế?
Sau khi đau nhức, tạm thời không nên châm cứu, tĩnh dưỡng cho thỏa đáng.
Phí Dương lấy hộp cơm về đến, một bên ăn, một bên nhớ lại tất cả các lần trị liệu có tiếp xúc qua chứng mất trí nhớ, trong đầu nhanh chóng phác họa ra phương án trị liệu tiếp theo.
Có bước đầu ý nghĩ, Phí Dương không có lòng dạ nào ăn cơm nữa, buông chiếc đũa xuống, ghi chép lại lên notebook.
Đặt xuống một dấu chấm câu cuối cùng, Phí Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua báo con ngoan ngoãn súc trong áo khoác của mình, tất cả trong ánh mắt đều là ôn nhu.
Nhìn đến bóng dáng cô đơn của con, một kia khắc thật muốn chóng chửa khỏi cho con, giúp con tìm được ba mẹ.
Nhưng là...... Nghĩ đến con sẽ rời đi, lại có chút khó chịu.
Phí Dương cười khổ.
Con còn có ba mẹ, chú...... [ có báo nga ▼ω▼]
Báo con không nên di chuyển, Phí Dương lại không yên tâm, sợ hắn nửa đêm tái phát tỉnh lại sợ tối, đi phòng ngủ ôm chăn đệm lại đây, nằm ngủ trên sô pha.
Có thể bởi vì hoàn cảnh mới phi thường an tĩnh, cái loại cảm giác cùng báo con sống nương tựa lẫn nhau này rất an toàn, làm cho Phí Dương dù ngủ trên sô pha đều ngủ đến rất vững vàng.
Một khắc bị đồng hồ báo thức chấn vang kia, Phí Dương cảm giác ngực có chút trầm trọng.
Không phải buồn, là thật trầm.
Mạnh mẽ mở to mắt ra, mở chăn ra, liền thấy báo con cuộn thành một cục nho nhỏ, ghé vào ngực của cậu, còn đang ngủ say.
Đột nhiên có gió lạnh thổi vào, báo con lại cuộn nhỏ lại một vòng, cả lổ tai cũng gói lại.
Trước khi ngủ rõ ràng còn cách xa một mét, khẳng định là buổi tối lúc ngủ rồi trộm bò lên tới.
Mặc kệ báo con là vì thân cận hay vẫn vì sợ tối, cái loại cảm động của thân cha già này không thể ức chế được mà nảy lên trong lòng, Phí Dương duỗi tay, thử thăm dò sờ sờ sống lưng nóng hầm hập của báo con, so với lòng bàn tay của mình rõ ràng còn ấm hơn.
Bếp lò nhỏ.
Báo con thoải mái đến ở cọ cọ vào lòng bàn tay Phí Dương, phát ra rầm rì thanh âm.
Ghé vào vị trí trái tim của cậu, rõ ràng đã lập tức rầm rì tới trên đầu quả tim của cậu rồi, Phí Dương giơ lên tươi cười, cảm giác nguyên khí tràn đầy.
Cẩn thận mà đem báo con từ trong ngực để xuống, báo con bất mãn mà vặn vẹo, Phí Dương nhẹ nhàng vỗ, mới trấn an xuống được.
Tay chân nhẹ nhàng mà đứng lên, trong nhà này cái gì để ăn cũng không có, cậu người cha già này, phải đi ra ngoài mua chút đồ trở về.
Phí Dương ngay cả đồ vận động cũng không có mang đến, cũng không chạy bộ, khoác thêm áo lông vũ, ra cửa đơn nguyên, theo phương hướng trong trí nhớ phương hướng đi đến cửa lớn.
Cả tiểu khu còn chưa thức,  trên đường ngẫu nhiên có mấy cụ ông chạy bộ, mặc quần áo ít hơn so với mình, nện bước nhẹ nhàng, càng già càng dẻo dai.
Ra cửa lớn vẫn luôn đi về hướng Tây, là một con đường dành riêng cho người đi bộ rộn ràng nhốn nháo, đang đuổi kịp bổi chợ sớm.
Hai bên đường bày đầy các quán nhỏ, các loại mùi hương trộn lẫn thổi đến, bụng Phí Dương cũng đuổi theo mà kêu lên.
“Bánh thịt nướng, bánh thịt nướng, bánh thịt nướng tổ truyền Võ Đại Lang, ngoài giòn trong mềm, da nhi mỏng thịt nhiều.” Tiếng người bán rong nhẹ nhàng xuyên thấu trong không khí có chút lạnh, truyền tới lỗ tai Phí Dương.
Chợ sớm người cũng không phải đặc biệt nhiều, chủ yếu là nhóm cụ ông cụ bà, hoặc cõng kiếm, hoặc ăn mặc đủ trang phục tập thể dục buổi sáng đủ loại mọi màu sắc, rèn luyện xong rồi vừa lúc tới chợ sớm tản bộ mua đồ.
Phí Dương theo tiếng rao hàng, đi đến đường cái đối diện, đi vào quán bánh thịt nướng tổ truyền Võ Đại Lang trước.
Mặt bánh nướng lớn, dày hai ba milimet, da ngoài tô vàng, xuyên qua lớp da hơi mỏng, mùi thịt bên trong bay ra, Phí Dương hít một hơi thật sâu, thật thơm!
“Lão bản, bán nướng Võ Đại Lang đúng là rất có lịch sử a.” Phí Dương xoa xoa tay, hà hơi với lòng bàn tay, cảm thán.
“Đó là, tôi là đại truyền nhân thứ 438 của bánh nướng Võ Đại Lang —— con trai Võ Đại Tráng!”
Ông chủ mặc cái tạp dề trắng, mang mũ trắng khẩu trang trắng, chỉ lộ ra đôi mắt mị mị, đôi mắt nhỏ phi thường kiêu ngạo.
“5 tinh tệ một cái, lấy hai cái đếm nếm thử không?”
Ông chủ đang kẹp bánh nóng hầm hập từ tron lò nướng xoay tròn  ra  ngoài, một mẻ bánh nướng mới ra lò.
Phí Dương cười gật đầu với ông chủ, nói, “Lấy hai cái.”
“Được, đến đây!”
Ông chủ lấy ra hai cái hộp, nhanh nhẹn mà để lên đó cho Phí Dương hai cái.
Vừa tán gẫu vừa quét mã trả tiền.
Phí Dương xách theo hai cái bánh nướng đi trong chợ sớm, thật sự là quá thơm, Phí Dương nhịn không được xé xuống một miếng nếm thử.
Da ngoài xốp giòn, bên trong đều có tư vị của thịt vụn, ăn xong một miếng nhỏ, Phí Dương không nhịn được lại xé một miếng, lúc này mới đem con sâu thèm ép xuống.
Trong chợ sớm rau dưa, trái cây, thực phẩm đã nấu chín, hải sản cái gì cũng có.
Phí Dương đã tạm thời lót bụng bắt đầu mua sắm, đang mùa rau dưa, có cải trắng, bông cải xanh, cà chua,..v..v, còn có một ít chưa thấy qua, phỏng chừng là rau dưa kiểu mới của thời đại tinh tế, mỗi thử Phí Dương đều mua một ít, thượng vàng hạ cám thêm lên, cũng có một túi.
Đột nhiên có loại cảm giác ăn lẩu, rất nhiều loại, mỗi loại đều lấy một chút.
Nói làm liền làm.
Phí Dương lại mua một ít hải sản, đương nhiên còn có thứ quan trọng nhất —— thịt.
Báo con trong nhà kia mỗi ngày đều muốn ăn thịt, trình độ mê luyến  cực kỳ cao, chỉ thiếu điều muốn viết lên mặt ba chữ ‘muốn ăn thịt’*.
*ba chữ muốn ăn thịt: nguyên văn chỉ có hai chữ ăn thịt, tui thấy ba chữ muốn ăn thịt nhấn mạnh hơn nên tự ý đổi.
Vừa đi vừa mua, Phí Dương xách hai cái túi to ụ đầy tràn, ngón tay bị đè nén đến đầu ngón tay đều phát tím.
Đi bộ đến cuối đường, tới gần trạm tàu điện, là một cái siêu thị rất to.
Mở cửa 24 giờ.
Bất quá buổi sáng không có nhiều người, có mấy người cũng chỉ tập trung ở khu ăn sáng.
Phí Dương đem đồ gửi tốt, vào siêu thị đi dạo một vòng, rất lớn, Phí Dương có chút mù đường bèn nhân viên hướng dẫn, mới tìm được nơi bán mà tất cả ở đó đều là, nước cốt lẩu.
Ăn sinh nhật trừ bỏ ăn bánh kem, buổi sáng ăn một chén mì trường thọ thịt ti*, buổi tối ăn một cái lẩu, có phải rất tốt hay không?
*thịt ti: thịt mỏng vài milimet
Cái lẩu có thể để vào rất nhiều thịt, đứa nhỏ kia nhất định sẽ rất vui vẻ đi.
Nghĩ đến đây, Phí Dương không tự giác mà giơ lên khóe miệng, tâm tình nhẹ nhàng mà trả tiền, xách theo đồ đi đến nơi gửi đồ, vừa muốn lấy, điện thoại vang lên, tùy ý run lên trong túi quần.
Phí Dương mò di động trong túi ra, màn hình hiển thị luật sư Tần.
Đúng là một luật sư có hiệu suất rất cao.
Rạng sáng khởi tố, sáng sớm lại gọi điện thoại tới.
Hành động theo lẻ phải.
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Tần Hỏa rất là bất đắc dĩ cùng với nghi ngờ, “Cậu chữa bệnh từ nhỏ đến lớn tốn hơn 900 vạn?”
[Σ(・口・) cái này ăn nhân sâm mà lớn chắc luôn]
“Hơn 900 vạn! Cậu là truyền nước biển vào người rồi bắt hải sản luôn phải hông?”
“Hơn 900 vạn đủ để đem linh kiện trong cơ thể thay mới toàn bộ đó!”
Phí Dương:……
~Kỷ Tư Thần~
13/10/2020
Gia đình của anh cực phẩm quá đi mất. ( ̄□ ̄;)

[EDITING] Tinh tế chi châm cứu đại sưWhere stories live. Discover now