Chương 13

93 12 3
                                    

Convert: hienvienvothuong
Tiếng của cậu không lớn, nhưng cái loại thanh lãnh này cảm giác như  muốn đem người ta đông lạnh lại, thím ồn ào không ngừng thế nhưng thật sự an tĩnh lại.
Phí Dương nhìn thẳng vào bà, cậu không muốn lại diễn kịch, giờ phút này thần tình* lạnh lùng, “Với sở tác sở vi của bà hai mươi năm qua, không có tư cách, nhắc đến tên của mẹ ta.”
*thần tình: vẻ mặt, thần sắc
Phí Dương không phải nguyên thân, nhưng cậu có thể cảm giác được nguyên thân với người mẹ này vô cùng nhớ nhung, nơi mềm mại nhất đầu quả tim, chính là mẹ.
Thím mở to hai mắt, không thể tin được Phí Dương nói ra lời này, vừa muốn mở miệng, bị Phí Phương Viên bên cạnh kéo kéo tay áo, đưa mắt ra hiệu lắc lắc đầu với bà.
Phí Dương lười đến phản ứng mấy cái ám chỉ đó, ngồi xuống sô pha bên phải, đem rương giữ nhiệt nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trà.
“Mẹ lưu lại di sản cùng tiền an ủi thêm tổng cộng là 1206 vạn tinh tệ.”
Phí Dương mở miệng, ba người đối diện lúc này mới hai mặt nhìn nhau mà ngồi xuống, sắc mặt kinh ngạc, nghe Phí Dương nói mấy con số chính xác đó.
“Mỗi tháng khấu trừ 2000 tinh tệ phí nuôi nấng, tổng 23 năm lẻ hai tháng, tổng cộng 55.6 vạn.”
“Cho nên ngày mai, xin chú thím chuẩn bị tốt 1150.4 vạn tinh tệ.”
Mấy ngàn phương thuốc cân xứng đều có thể thuộc làu, đọc làu làu.
Tần Hỏa nói qua mấy con số đó, tự nhiên cũng không làm khó được Phí Dương.
Không có bãn lĩnh xem qua là nhớ rõ, đừng học y.
Bằng không, đọc thuộc lòng sách còn cao hơn so với người, thật sự sẽ chết.
Nghe được một câu cuối cùng của Phí Dương, thím vừa rồi còn có chút ngốc lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào cái mũi Phí Dương mắng, “Cái con chuột nhãi con mày! Mày như thế nào không đi ăn cướp đi a! Mày muốn tiền muốn đến điên rồi!”
Ngón tay thím khó khăn lắm mới đụng tới chóp mũi mình, Phí Dương mặt vô biểu tình mà đứng dậy, xách lên rương giữ nhiệt nhỏ, chuẩn bị lên lầu.
“A! Thật là có bản lĩnh lớn, nếu chúng ta không đưa thì làm sao?” Tiếng nói tàn nhẫn của chú từ sau lưng truyền đến.
Phí Dương xoay người, hai mắt híp lại, nhìn qua mắt kính tơ vàng nhỏ đáng yêu nhìn về phía người gọi là chú này, biểu tình nhìn không ra vui giận, âm sắc bình thường, “Xã hội pháp trị, trị quốc theo pháp luật.”
“Hừ!” Phí Phương Viên méo khóe miệng, lắc đầu, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi, “Nếu mày gàng bướng hồ đồ như thế, tao đây cũng không cần lại vì mày mà hao phí tâm tư, 12 giờ mày đã đủ 25 tuổi thành niên rồi, tao cũng không có nghĩa vụ nuôi mày nữa, mời mày trước khi đủ 25 tuổi dọn ra khỏi nhà đi.”
Phí Nghị nâng tay trái lên nhìn nhìn trên cổ tay là đồng hồ nạm vàng mới mua, nhìn lại về phía Phí Dương đã tràn đầy trào phúng, “Anh à, anh còn có 5 tiếng đồng hồ, tối khuya như thế này, dọn đi chỗ nào a? Tấm tắc — —”
Phí Dương cười cười, “Cầu mà không được.”
Sau đó xoay người bước nhanh lên lầu, lười đến xem ba người sững sờ sau lưng kia.
Bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều, không biết là thân thể tốt, vẫn là tâm tình thoải mái.
Tinh Não, hộp châm cứu,  thịt khô nhỏ......
Phí Dương nhìn chung quanh toàn bộ phòng, tầm mắt chỉ dừng ở trên mấy đồ vật này.
Một ngăn tủ quần áo rách nát, có khả năng tất cả so ra còn số lẻ của đồng hồ của Phí Nghị.
Phí Dương rất nhanh lại lần nữa xuống lầu, tay trái xách theo rương giữ nhiệt nhỏ, tay phải dẫn theo Tinh Não.
“Chú thím, ngày mai xin chuẩn bị tốt 1150.4 vạn tinh tệ, tôi sẽ đến lấy.” Phí Dương đứng ở phòng khách nói với ba người.
Đặc biệt cường điệu ra tới số lẻ tỏ rõ xa cách quá mức, làm cho người trước mắt phải tức giận.
“Mày ——”
Thím lập tức liền phải xông tới, bị chú một phen giữ chặt, chú nắm chặt nắm tay, lại nới lỏng ra, kiềm chế thanh âm nhìn Phí Dương nói, “Mày nghĩ kỹ đi, hôm nay ra cửa này, chúng ta liền không còn quan hệ!”
Phí Dương suy nghĩ trong chốc lát, khóe miệng Phí Phương Viên bắt đầu giơ lên.
“Tái kiến, Phí thiếu tướng.”
Nói xong, không hề nhìn cái mặt mỡ của Phí Phương Viên co lại trong nháy mắt, đi về hướng cửa nhà.
“Bang!”
Tiếng ly nước bị đập vỡ.
Phí Dương dừng một chút, tiếp tục hướng cửa đi, nâng khuỷu tay phải lên mở chốt cửa.
“Mày đã tính rõ ràng đến số lẻ như vậy, chúng ta tới đây liền hoàn toàn kết thúc đi!” Phí Phương Viên lạnh lùng nói, âm cuối còn mang theo một tia châm chọc.
Phí Dương dừng lại động tác, như cũ đưa lưng về phía bọn họ.
Phí Phương Viên nhìn nhìn đồ vật trong tay Phí Dương, báo con là nhặt, Tinh Não là chính phủ phát cho mỗi công dân, trừ cái này ra, Phí Dương cái gì cũng không có lấy.
Trừ bỏ quần áo trên người.
“Quần áo đều là thím mày mua cho mày, nếu muốn tính rõ ràng, vậy hoặc là đưa tiền, hoặc là cởi ra.”
Phí Phương Viên đương nhiên biết tình hình kinh tế của cháu trai, tiền không có, cởi ra càng không thể nào.
“A!” Phí Dương giận đến cười, cúi đầu đánh giá một thân trên dưới này của mình.
Keo kiệt.
Phí Dương đem đồ vặt xách trên tay buông xuống, xoay người đi trở về, đứng yên ở trước mặt thím, ngữ khí bình thường, “Áo lông vũ 350, áo lông 120, quần 80, quần giữ ấm 65, giày —— lễ quang côn mua, tôi nhớ rõ 111 đi.”
Ở cái thời đại lạm phát này đến người cho dù có chút tiền cũng không dám phồng lên, giá cả này, đã nói không nên lời.

“Tổng cộng 726.”
Quả nhiên, sắc mặt Phí Phương Viên lại đen thêm một tầng, trừng mắt nhìn nhìn vợ mình một cái.
Vợ vừa muốn há mồm phản bác, Phí Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, “Nga, đúng rồi, còn bỏ quên lại vớ cùng quần lót.”
Sau đó từ trong túi áo lông vũ móc ra tới một chồng tinh tệ, chọn 8 tấm đặt ở trên bàn.
“Không cần thối lại.”
Một nhà ba người giống hệt như người máy, nhìn một chồng tinh tệ kia trong tay Phí Dương, thẳng đến khi Phí Dương ra khỏi cửa, cũng không có phản ứng lại đây.
“Nó, nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Con thấy có đến năm sáu ngàn cũng không chừng a.”
Phí Nghị ngơ ngác mà nhìn mẹ.
“Mẹ làm sao mà biết được! Dù sao không phải mẹ cho!”
“Hiện tại nói cái này còn có ích lợi gì! Thương lượng một chút kế tiếp làm sao mới quan trọng nhất!” Phí Phương Viên bực bội mà nhìn vợ con còn rối rắm vì mấy ngàn đồng tiền.
“Còn có thể làm sao bây giờ! Nó là người thừa kế pháp định!” vợ quát.
Phí Phương Viên ngồi trở lại trên sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, như suy tư gì đó.
Phí Dương đứng giao lộ an tĩnh đến có chút quá mức, nhìn lại Phí gia đại viện đèn đuốc sáng trưng kia, làm ra động tĩnh duy nhất trên con đường này
Tái kiến.
Sau đó xoay người đi đến trạm tàu điện.
Ngồi tàu điện số năm, 1 trạm là có thể đến tiểu khu mới thuê —— công quán Beethoven.
Lại lần nữa trở lại 606, phòng lâu không có người ở, không có ánh nắng ban ngày, có chút lạnh.
Phí Dương bật đèn, đi đến ngồi xuống sô pha, lấy ra di động gọi điện thoại cho Tần Hỏa.
“Xin chào, phí tiên sinh.” Thanh âm Tần Hỏa phi thường chuyên nghiệp từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Luật sư Tần, tôi muốn mau chóng khởi tố.”
“Nhanh bao nhiêu?”
“Nhanh nhất có thể là bao lâu?”
“Đúng 0 giờ chống án, có đủ nhanh hay không?” ngữ khí Tần Hỏa nhẹ nhàng.
Phí Dương:......
Thật chuyên nghiệp, cũng rất chuyên nghiệp...... cậu không có gì để bắt bẻ.
Cúp điện thoại, nghe thấy tiếng báo con lại đang cào rương giữ nhiệt, lúc này Phí Dương mới nhớ tới, đứa nhỏ này nghẹn thật lâu, chạy nhanh đem rương giữ nhiệt mở ra.
Báo con cơ hồ là lao ra từ bên trong trong nháy mắt, đứng ở trên sô pha, dựng lỗ tai nhỏ, nghiêng đầu, chớp đôi mắt nhìn Phí Dương.
Phí Dương nhấp môi, nghiêng đầu đối diện với báo con, cười hỏi, “Nhìn cái gì?”
Không tự giác mà vươn tay muốn đi sờ, bàn tay đến giữa không trung, mới nhớ tới đứa nhỏ này ngạo kiều không thích bị sờ, ngây ra một lúc, dừng lại.
Phục hồi tinh thần lại, vừa muốn thu tay lại, cảm giác tê tê ngứa quen thuộc truyền đến từ lòng bàn tay.
Lúc Phí Dương cúi đầu xuống nhìn, báo con đã nhảy khỏi đó, không biết có phải thẹn thùng hay không, nằm bò đưa lưng về phía Phí Dương.
Chớp mắt.
Cái xúc cảm vừa rồi, là báo con đem đầu nhỏ chủ động duỗi lại đây cho cậu sờ soạng, bởi vì Phí Dương cảm giác được hai cái lổ tai nhỏ có tinh thần mà dựng đứng.
Nhìn đến cái mông báo con đang hướng về phía bên mình, còn không cẩn thận bày ra cái bộ dáng hình trái tim, Phí Dương không tiếng động mỉm cười, vẫn không nhịn xuống vươn ma trảo, sờ sờ cái mông nhỏ hình trái tim.
Báo con bất mãn mà vặn vẹo một chút, cứ nằm bò không đứng dậy.
Phí Dương đứng lên duỗi đầu đi đến phía trước nhìn, báo con còn nhắm mắt lại.
Cười thở dài.
Có câu nói gọi là gì nhỉ?
Người bạn kêu vĩnh viễn không tỉnh là người giả bộ ngủ.
Nhưng mà ——
~Kỷ Tư Thần~
01/09/2020
Tự dưng siêng bất chợt ahihi

[EDITING] Tinh tế chi châm cứu đại sưWhere stories live. Discover now