Sau khi đảo mấy mươi vòng ăn chơi phè phởn, ăn đến cái bụng nhỏ cũng muốn trương to, nhóm Ninh Lạc mới quay về tập trung. Mã Hồng Tuấn sau khi chịu phạt xong cũng một thân mồ hôi, hơi thở hỗn hễn chạy trở về.
Thời điểm về đến đã thấy hai bóng hồng xinh đẹp xuất hiện từ trước, có lẽ họ đã đợi nãy giờ. Bên trái là xinh đẹp ma mị U Minh Linh Miêu - Chu Trúc Thanh. Bên phải là xinh đẹp thanh thuần Thất Bảo Lưu Ly - Trữ Vinh Vinh.
Một chút nghi thức xã giao là không thể thiếu, sau khi giới thiệu này nọ các thứ vừa xong, thì Trữ Vinh Vinh từ khi nào đã đáp đến bên cạnh Ninh Lạc, hoàn toàn không để cho người ta phát giác. Ninh Lạc lại không quá bất ngờ, thời điểm còn ở Thất Bảo Lưu Ly Tông tiểu tổ tông này có bao nhiêu dính người, Ninh Lạc đều trải nghiệm qua. Bây giờ nàng cũng không có thay đổi lắm so với lúc trước, chỉ là địa điểm bị thay đổi.
Chu Trúc Thanh lần đầu tiên chủ động chào hỏi, trên mặt còn mang theo nhàn nhạt ý cười, đuôi mắt như có như không mang theo ý tứ câu dẫn. Bộ dạng này của Chu Trúc Thanh làm tập thể triệt để hóa đá, trừ Đới Mộc Bạch, khi nào Trúc Thanh ở bên Lão đại mà không biểu hiện thế này đâu, hắn nhìn đã sớm quen. Cô thầm cảm thán, Chu Trúc Thanh lúc nhỏ tuy là biểu cảm lạnh băng không cảm xúc nhưng mà vẫn thập phần đáng yêu a, bây giờ trổ mã xinh đẹp động lòng người như vậy, cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau ấy. Chí ít thì, biểu cảm lạnh lùng vẫn là không thay đổi.
"Thế nào, có xinh đẹp không?" Vô thanh vô thức hỏi một câu, dù trên mặt nàng không có nhiều qua biến hóa, nhưng mà trong lòng vẫn thực nhiều chờ mong.
Theo bản năng gật đầu một cái, lúc này Ninh Lạc mới phát giác bản thân thất thố, ngượng ngùng quay đầu che đi gương mặt hơi đỏ. Chu Trúc Thanh nghe được đáp án mà mình muốn, ý cười trong mắt càng sâu, nhìn quanh thì thấy có nhiều đạo ánh mắt tập trung trên người mình, lúc này nàng mới thu liễm trở về gương mặt lạnh như băng.
Cảm thấy miếng mồi ngon đã bị đối thủ nặng kí nhất giành mất, tên béo đánh ánh mắt sang Trữ Vinh Vinh thật vừa vặn bị Ninh Lạc phát giác, cô khẽ lườm khiến hắn sợ run, vội vội vàng vàng thu hồi tầm mắt. Hành động này nghĩ đơn giản theo cách Ninh Lạc chính là đang giữ vợ giúp họ Áo, nhưng theo Trữ Vinh Vinh nghĩ lại không được như vậy. Đáy mắt nàng xẹt qua một tia hạnh phúc, lại kèm theo một chút phức tạp, khó đoán.
"Áo Tư Lạp tên này, là muốn tỷ tỷ đây đợi hắn đến bao giờ a?" Mặt trời cũng đã lên cao ba sào rồi, hắn còn chưa xuất hiện, Viện Trưởng cũng chưa xuất hiện, này là muốn để cả đám đứng đây phơi nắng hay gì?
"Có lẽ hắn vẫn còn ngủ, để đệ đi gọi." Đới Mộc Bạch hiểu rất rõ bản tính ham ngủ của tên này, cũng rất hiểu tính cách của Lão đại nhà mình. Chờ một lát nữa mà không thấy ai đâu á, là thể nào cũng được một trận trời long đất lở cho coi. Thế nên, hắn phải gấp rút lôi đầu tên đầu bạc kia dậy, tiện thể kéo Viện Trưởng đến nhanh nhanh luôn, để đỡ tốn tiền tu sửa.
Vừa dứt lời thì Hương Tràng đại thúc cũng vừa lúc xuất hiện, xem như hắn còn biết bảo vệ tài sản chung, không để cho nhà mình Lão đại được dịp phát hoả. Lại một màn chào hỏi không có điểm dừng, Tiểu Áo ngươi cứ cà chớn như vậy bao giờ Vinh Vinh mới để ý ngươi? Đến khi Ninh Lạc chịu không nổi bịt mồm hắn lại, hắn mới dừng nói.

ВЫ ЧИТАЕТЕ
[BH_NP] [ĐN] Đấu La chi Ta là Bát Quái Lão đại
Разное***Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad, nếu bạn đang đọc ở đâu đó khác thì là giả mạo, vào Wattpad đọc và tương tác giúp mình❤️***