Chap 29

300 20 3
                                    

Sáng hôm sau...

Lúc Kỳ Duyên tỉnh lại đã thấy đỡ hơn rất nhiều.

Sau khi Minh Triệu đút Kỳ Duyên ăn bữa sáng xong liền nói.

" Em ra ngoài mua trái cây, anh nghỉ ngơi trước đi"

Kỳ Duyên liền kéo cánh tay Minh Triệu.

" Không muốn, anh không muốn ăn trái cây gì hết"

" Sao lại không muốn chứ? Anh phải bổ sung vitamin đó"

Minh Triệu vừa cười vừa vuốt ve mặt Kỳ Duyên.

" Anh sợ nếu em bước ra khỏi cánh cửa này sẽ không bao giờ quay trở lại nữa"

Kỳ Duyên vẫn không có cảm giác an toàn.

" Tin em đi được không? Em sẽ trở về mà, sẽ mang rất nhiều thứ anh thích về"

Kỳ Duyên do dự một chút.

" Em chắc chắn?"

" Em chắc chắn, lấy nhẫn của em làm bằng chứng, đợi em trở về anh trả lại cho em"

Nói xong Minh Triệu liền tháo nhẫn trên ngón tay mình ra.

" Đừng tháo ra"

Kỳ Duyên ngăn Minh Triệu.

" Em không đeo nhẫn càng làm anh không yên tâm hơn. Em đi đi, anh chờ em về"

Minh Triệu cười khổ, cảm thấy mình đang đối mặt với một cậu bé to xác nhưng ương bướng.

" Ngoan, em sẽ nhanh chóng trở về"

Minh Triệu chầm chậm đi ra khỏi phòng bệnh, cảm giác được ánh mắt Kỳ Duyên vẫn dính chặt sau lưng nàng.

Sau khi Minh Triệu rời đi, Kỳ Duyên nằm trở lại giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng lại nghĩ đến khuôn mặt đau buồn của Minh Triệu.

Rốt cuộc điều gì làm nàng muốn bỏ trốn rồi lại bỏ trốn chứ? Đúng là trong quá khứ anh đã gạt nàng, nhưng Kỳ Duyên tin rằng tình yêu của mình đủ để bù đắp lại mọi thứ, vả lại anh cũng tự tai nghe thấy Minh Triệu nói yêu anh, anh có thể thấy rõ rằng Minh Triệu không hề diễn kịch với anh, cả hai người đều yêu nhau.

Vậy thì tại sao Minh Triệu vẫn không yên tâm chứ? Cuối cùng trong lòng nàng còn có nỗi khổ tâm nào nữa?

Kỳ Duyên trầm ngâm suy nghĩ vấn đề này, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

" Cốc... cốc"

Kỳ Duyên ngồi dậy nói.

" Mời vào"

Một vị bác sĩ mặc đồng phục trắng tiến vào, nhưng không phải vị bác sĩ khám cho anh lúc sáng.

" Cho hỏi anh là... anh Nguyễn Cao Kỳ Duyên phải không?"

Vị bác sĩ đó không chắc chắn hỏi.

" Đúng vậy"

Kỳ Duyên gật đầu.

" Thật ngại quá, tôi là bác sĩ Kim bên khoa phụ sản"

" Xin chào, cho hỏi có việc gì không?"

Kỳ Duyên dự liệu rằng bà ấy có chuyện muốn nói với mình.

[ Triệu Duyên ] CẢNH CÁO CÔ VỢ BỎ TRỐN l CoverWhere stories live. Discover now