14

1.5K 212 12
                                    

Thời điểm Jihoon mở mắt ra, chiếc đồng hồ cũ kĩ treo trên tường nhà đã hiển thị lúc này là mười giờ sáng. Bên cạnh không có một ai, chắc hẳn là Jeongwoo đã đến trường học rồi, hắn nghĩ đến đó, liền đứng dậy muốn đi vệ sinh cá nhân một chút.

Hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương, cả người đều là vết bầm tím, vệt máu tụ hiện hữu trên khuôn mặt sưng tấy của hắn loang loang lổ lổ, chỉ cần cử động một chút thôi là lại thấy đau nhức rã rời. Mang bộ dạng này đi ra ngoài đường thật chẳng khác nào doạ người, sao trước khi lao vào đánh nhau hắn lại không nghĩ đến cơ chứ, mấy ngày tiếp theo có lẽ nên ở nhà tập trung tĩnh dưỡng một thời gian, học hành làm việc gì đó đành phải gác lại vậy.

Một nguyên nhân nữa khiến cho hắn không muốn rời khỏi nhà, đó là hắn sợ phải chạm mặt với Hyunsuk, sợ hãi đối diện với đôi mắt tổn thương của anh, cũng sợ hãi bản ngã của hắn sẽ vì anh mà sụp đổ. Jihoon sau khi nghe thấy những lời Anna nói liền ngùn ngụt tức giận, vậy nhưng hắn hiểu rõ bản thân không tức giận với anh, cái thâm tâm khốn nạn phản chủ của hắn chính là vì biết có người khác muốn tiếp cận anh mà tức giận.

Chỉ là hắn hoàn toàn không đủ tư cách để trút giận lên bất kì một ai.

Jihoon mở điện thoại, trên màn hình ngoài tin nhắn hỏi thăm của Junkyu ra thì không hề hiển thị bất kì một thông báo nào khác, Hyunsuk không, mà cả Anna cũng không. Hắn nhắn một cái tin đề nghị chia tay với Anna, chẳng cần đợi đến phản hồi liền đem số nàng cho vào trong danh sách đen. Jihoon cũng chẳng oán trách Anna làm gì, vốn dĩ ngay từ đầu hắn đến với nàng đâu phải vì tình yêu, nàng cho hắn một vố như vậy coi như là huề, không ai phải nợ ai nữa.

Còn Hyunsuk... Cái tên "Ddaengie" cùng với tấm ảnh đại diện xinh xắn đó cứ quấn lấy tâm trí không ngừng, hắn ngồi mân mê một lúc, khoé miệng chẳng biết từ khi nào đã tủm tỉm cười. Thế rồi một điều gì đó thức tỉnh hắn, Jihoon giật mình thoát khỏi mộng mị, cuối cùng vẫn quyết định xoá phương thức liên lạc của người kia đi.

Bởi vì hắn nghĩ, danh bạ điện thoại hắn cũng chẳng còn lí do gì để lưu lại số điện thoại của anh nữa rồi.

Chiếc bàn ăn xiêu vẹo lúc này có phần trống trải, Jihoon cảm thấy giống như thiếu mất một thứ gì, mãi sau mới nhận ra chính là lọ hoa khô vẫn thường được đặt trên đó. Hắn mò đến thùng rác muốn lục lại, vậy nhưng bên trong đã được thay một chiếc túi mới, có lẽ là trước đó Jeongwoo cầm rác đi đổ mất rồi.

Một thời gian sau Jihoon bắt đầu đi làm gia sư cho mấy đứa nhỏ, công việc so với trước đó làm thêm ở cửa hàng tiện lợi tuy không mệt bằng nhưng lại tiêu tốn rất nhiều thời gian, chẳng còn lúc nào rảnh rỗi để mà nghĩ về anh nữa. Hắn không còn phải dành một khoản chi tiêu cho bạn gái, trước mắt cuộc sống có vẻ dư dả hơn một chút, liền cùng với Jeongwoo rời khỏi căn nhà trọ xập xệ đó, chuyển đến một nơi ở mới tốt hơn.

Trong lúc kê lại bàn ăn, hắn buột miệng hỏi, "Woo, mày có biết ở đâu bán hoa oải hương ép khô không?"

"Dạ?" Thằng bé ngẩn ngơ, "Ở gần trường em có một cửa hàng hoa khô đó, anh qua đấy xem thử xem người ta có không."

Vol. 4 | AmireuxOnde histórias criam vida. Descubra agora