Chương 9: Viên kẹo

1.5K 153 0
                                    

Một quán ăn củ kỹ nằm giữa lòng thành phố Bắc Kinh nhộn nhịp và hoa lệ, nó tựa như một bông hoa duy nhất, là nơi chúng ta có thể ghé lại nếu những thứ gọi là xa xỉ khiến cho chúng ta chùn bước chân.
Bên trong quán, Vương Nhất Bác thân áo sơ mi quần tây chỉnh tề, ở anh toát lên vẻ trầm tĩnh và điềm đạm. Còn ngồi đối diện với anh...là Tiêu Chiến, một thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng của tuổi trẻ nhưng kiêu ngạo và bốc đồng, hai con người ngồi đối diện với nhau tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau ấy vậy mà khi chung một khung cảnh lại hòa hợp một cách diệu kỳ như vậy.

Tiêu Chiến cứ ngồi như vậy lặng im không nói gì, có chút khác với khí thế hằng ngày của cậu. Cũng chẳng có gì quá lớn lao có vẻ chỉ là cậu đang suy nghĩ thôi, suy nghĩ về một thứ gì đó rất mơ hồ mà dường như cậu đang dần dần nhận ra được.
Thật sự mà nói, từ khi tiếp xúc với Vương Nhất Bác, một thế giới mới giống như đang mở ra trước mắt cậu vậy, dù có muốn hay không thì Tiêu Chiến ở một giây phút nào đó cũng đã nhìn thế giới này bằng một cách khác...mới mẻ và đầy sức sống hơn.

-" Món ăn có rồi đâyyyy~"

Giọng nói của thím Trương đã khiến Tiêu Chiến bừng tỉnh, cậu vừa chớp mắt 1 cái trước mặt liền xuất hiện một bát cơm rất to phía trên cơm có rau củ quả nhiều màu sắc, có trứng lòng đào và cả thịt nữa, tất cả đều là những nguyên liệu đơn giản và dễ tìm.
Bát súp thịt bò kia cũng khiến cậu chú ý không ít , mùi hương rất thơm nhưng khá nồng cậu cũng không biết có ăn được hay không.

-" Hai đứa ăn thoải mái đi, muốn ăn gì thêm thì nói cho ta."

-" Tụi cháu biết rồi, cám ơn thím...thím Trương."

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu với bà, sau khi nhìn thấy thím Trương đã đi khuất vào bên trong, lúc này anh mới đưa mắt trở về bàn của mình thì vừa vặn nhìn thấy Tiêu Chiến phía trước mặt, cậu tay trái cầm muỗng tay phải cầm đũa ngây ngốc nhìn bát cơm to tướng của mình trông...rất buồn cười.
Từ lúc gặp cậu thì con người mà anh nhìn thấy là một Tiêu Chiến kiêu ngạo cứng đầu, hiếm khi có thể tận mắt thấy một Tiêu Chiến ngây ngô như vậy.
Anh đoán không sai, bạn nhỏ này thật sự không hoàn toàn xấu như những mà gì mà em ấy thể hiện.

Thật ra ban đầu Vương Nhất Bác còn tưởng là do cậu đang suy nghĩ gì đó nên không tập trung nhưng mà khi anh nghĩ kỹ lại thì cũng dần hiểu ra.
Hóa ra là như vậy...

Anh cười cười để bát cơm của mình sang một bên, đưa tay lấy bát cơm của Tiêu Chiến về phía mình trước sự ngỡ ngàng của cậu.

-" Thầy định làm gì?"_ Tiêu Chiến mở to mắt kinh ngạc.

-" Để tôi giúp em."

Anh chầm chậm gấp tay áo của mình lên thật gọn gàng, chủ động cho nước sốt kèm theo mà Thím Trương đã mang lên trước đó vào, sau đó giúp cậu trộn tất cả nguyên liệu lại với nhau. Mọi thứ hòa quyện vào nhau sau cùng cho ra thành phẩm là một bát cơm trộn màu sắc vô cùng đẹp mắt và hấp dẫn.
Vương Nhất Bác thực hiện động tác rất nhanh và thuần thục, bởi vì món cơm trộn này là món mà anh đặc biệt yêu thích và duy nhất chỉ có ở đây mới có hương vị mà đối với anh là ngon nhất mà thôi.

[Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến ] Theo Đuổi Thầy Vương Thật KhóWhere stories live. Discover now