Chương 26: Tôi không bao giờ tha thứ

1.7K 143 11
                                    

Tiêu Chiến đứng trước nhìn gắt gao đầy căm phẫn của Vương Nhất Bác thân thể phút chốc đã cứng đờ tay chân vô lực còn có chút rung rẫy nữa, cậu cảm giác bản thân giống như đang đứng trước một phiên tòa và bản thân đang là người bị buộc tội vậy, đáng sợ vô cùng.

-" Em...biết tin thầy bị bệnh nên...đến chăm sóc..."_ Tiêu Chiến run run khẽ đáp, vừa nói xong liền bị Vương Nhất Bác đáp lại.

-" Chăm sóc? cậu đến chăm sóc hay là đến xem tôi thảm hại đến mức nào?"_ Ánh mắt anh nhìn cậu đầy lửa giận, mặc dù âm điệu không lớn nhưng qua lời nói cũng đủ thấy Vương Nhất Bác đang rất hận cậu.

Tuy điều này Tiêu Chiến đã lường trước được nhưng đến khi nó diễn ra cậu vẫn không sao giữ được bình tĩnh nữa.

-" Em không có....em thật sự rất lo cho thầy."_ Tiêu Chiến lí nhí đáp, trong giọng điệu có chút gấp gáp.

Vương Nhất Bác lúc này mới chầm chầm ngồi dậy, anh ho khan vài tiếng sau đó nhếch mép.

-" Vậy sao? thật không ngờ Tiêu thiếu gia còn biết lo cho con cờ của mình sau khi thắng cược nữa cơ đấy. "

-" Em..."_Tiêu Chiến định cố gắng giải thích nhưng hiện tại cậu lại giống như bị nghẹn ở cổ họng không sao có thể thốt nên lời, Vương Nhất Bác khi giận thật sự quá đáng sợ, cậu nghĩ rằng hiện tại nên đợi anh khỏe lại đã,lúc đó giải thích với anh cũng không muộn_"...dù sao thầy cũng vừa tỉnh lại, những chuyện khác để sau này hãy nói đi, trước tiên ăn một chút gì đã."

Nói rồi, tay nhỏ cẩn thận đem bát cháo đến trước mặt Vương Nhất Bác, thấy anh vẫn không có động tĩnh gì vẫn lạnh lùng nhìn mình như vậy, Tiêu Chiến không còn cách nào khác đành ngồi lại ở cạnh giường, đối diện với anh.

-" Để em đút cho thầy."

Cậu nhẹ nhàng đem một thìa cháo lên, cẩn thận thổi nguội, định bụng đưa đến cho anh nhưng chưa kịp đến thì bất ngờ đã bị Vương Nhất Bác một tay hất ra.

*Vụtttt*

* Xoảngggggg*

Toàn bộ đều vỡ tan tành
Cháo vương vãi khắp sàn
Tiêu Chiến lần đầu tiên trải qua tình cảnh thế này, sợ đến điếng người.

Thông qua biểu tình  trên gương mặt nhỏ nhắn, Vương Nhất Bác đương nhiên nhận ra hành động của mình vừa rồi đã khiến đối phương kinh sợ nhưng anh vì trong lòng đang vô cùng giận dữ nên đã nhanh chóng phớt lờ đi.

-" Đừng vờ vịt nữa, chẳng phải vụ cá cược đã kết thúc rồi sao, không cần đóng kịch làm gì."

Giọng điệu hoàn toàn xa cách, xa cách đến đau lòng.

*Tách

*Tách

Một giọt, rồi hai giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má
Tấm lưng nhỏ bé run lên từng đợt
Tiếng vỡ vừa rồi khiến cho bức tường cuối cùng trong cậu chính thức sụp đổ.
Từ khi nhìn thấy anh tỉnh lại cậu đã phải kìm nén rất nhiều, từ vui mừng sợ hãi rồi bao nhiêu lỗi lầm tủi nhục, đến bây giờ...thì không thể kìm nén được nữa rồi.

[Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến ] Theo Đuổi Thầy Vương Thật KhóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ