Chap 70

199 18 0
                                    

Túi trái cây lớn như vậy, Bùi Châu Hiền đút cho Tôn Thừa Hoan mười mấy trái xong liền không đút nữa, dư lại mấy quả Bùi Châu Hiền tự mình ăn.

"Còn có thể ăn cái gì khác sao?" Tôn Thừa Hoan đưa mắt trông mong nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền đem mấy quả dư ăn hết rồi, thầm nghĩ sẽ không phải ăn cái này là xong đi? Mà Tôn Thừa Hoan cũng không nhìn thấy trên tay Bùi Châu Hiền còn có thứ gì khác để ăn.

"Không có." Bùi Châu Hiền lập tức đánh vỡ hy vọng của Tôn Thừa Hoan.

"Ngươi biết ta luôn luôn ăn nhiều, có mấy trái cây như vậy, ăn cũng giống như không ăn...." Tôn Thừa Hoan đáng thương nhìn Bùi Châu Hiền, so với lúc biết mình tàn phế, còn muốn bất lực đáng thương hơn. Bùi Châu Hiền nhìn trong mắt, thầm nghĩ Tôn Thừa Hoan đối với chuyện ăn uống thật chấp nhất, từ nhỏ đến lớn đều không có thay đổi bao giờ, có thể biết, trước khi đến Bùi phủ, đại khái là bị đói đến quá sức. Bùi Châu Hiền nhớ đến bộ dáng khô quắt đen thùi gầy nhom của Tôn Thừa Hoan lúc mới vào phủ, lại nhìn đến hiện tại bị trọng thương, sắc mặt tái nhợt, lại có vài phần giống mỹ nhân bị bệnh.

"Hiện tại ngươi không thể nhúc nhích, ăn ít cũng ít đi giải quyết." Bùi Châu Hiền nói ra một vấn đề thực tế.

Tôn Thừa Hoan bị nhắc nhở như thế, phát hiện mình như bây giờ đi giải quyết nhu cầu cũng là vấn đề, nghĩ đến chuyện vạn bất đắc dĩ yêu cầu Bùi Châu Hiền hỗ trợ, chẳng phải thực xấu hổ sao?

"Ách,.... được rồi, ta ăn ít một chút. Rốt cuộc khi nào thân thể của ta mới có thể nhúc nhích được? Không có nói hoàn toàn khỏe, chính là tự có thể giải quyết nhu cầu cá nhân được rồi?" Tôn Thừa Hoan nhịn không được hỏi, hiện Tại nàng may mắn vì mình không có tàn phế, nếu không chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ rồi.

"Không xác định, nhanh thì năm ba bữa, chậm thì mười ngày nửa tháng, còn xem thể chất cá nhân." Bùi Châu Hiền nói theo thật.

"Thân thể ta vẫn luôn rất tốt, hẵn là năm ba bữa là có thể nhúc nhích rồi đi." Tôn Thừa Hoan lạc quan nói.

Bùi Châu Hiền không phủ nhận cách nói của Tôn Thừa Hoan, trên thực tế, nếu không phải thể chất Tôn Thừa Hoan tốt hơn những người khác, đổi thành người khác cho dù không chết, cũng bị thương nặng hơn nàng rất nhiều.

"Vực bị cướp rồi, giờ chúng ta phải trở về tay không sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi, nghĩ đến chuyện bản thân mình lần đầu ra ngoài, đã tay không mà về, trong lòng đã rất tiếc nuối.

"Thật ra cũng không tính tay không về, lúc canh giữ vực ba ngày, ta cũng hái được một số đồ." Chỉ là độ quý hiếm không thể so với vực thôi. Bùi Châu Hiền cảm thấy lần này có thể nhặt được mạng nhỏ về đã là không tồi, nàng ra ngoài một mình rất nhiều lần, lần này cũng là lần nguy hiểm nhất, thật sự gặp phải đối thủ độc ác.

"Không phải tay không về thì tốt rồi." Tôn Thừa Hoan có chút uể oải nói.

Ngay lúc Tôn Thừa Hoan không hề phòng bị, Bùi Châu Hiền đột nhiên ôm ngang Tôn Thừa Hoan lên, giống như lúc trốn chạy lúc nãy. Lúc trước, tình huống nguy hiểm, Tôn Thừa Hoan cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng thoát đi. Nhưng giờ phút này không giống nhau, bị Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan vào ngực, nội tâm lập tức liền có chút hoảng loạn, còn có một loại cảm giác thẹn thùng không tên.

"Sao....làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan có chút cà lăm ngượng ngùng hỏi.

"Lưu lại ở đây thêm một khắc sẽ nguy hiểm thêm một chút, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng trở về, nếu ngươi nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta nên trở về trong tối nay." Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan lên đường, nàng và Tôn Thừa Hoan còn chưa hoàn toàn an toàn, cần phải nhanh chóng trở về, hơn nữa dược liệu trân quý trong phủ cũng nhiều, có thể trị tốt nội thương cho Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan bộ dáng ngượng ngùng, thường ngày ranh con này tùy tiện như mấy đứa nhỏ, lúc này lại có tư thái ngượng ngùng của thiếu nữ, thực sự quá khả nghi.

"Ngươi thẹn thùng sao?" Bùi Châu Hiền mở miệng hỏi.

Hỏi đột nhiên như vậy, làm Tôn Thừa Hoan không hề chuẩn bị trước.

"Mới.... mới không có..... ngươi cũng không phải nam...." Sắc mặt Tôn Thừa Hoan đột nhiên đỏ bừng phủ nhận. Giờ khắc này trạng thái nội tâm của nàng thực sự rất mẫn cảm, giống như bị chọc trúng, lập tức phản xạ có điều kiện bắn lên. Nương theo ánh sáng mặt trăng, Bùi Châu Hiền nhìn vào Tôn Thừa Hoan trong lòng mình, mặt đỏ bừng, thầm nghĩ, còn không phải thẹn thùng sao, mặt đều đỏ hết rồi, nhìn đến Tôn Thừa Hoan khác xa với thường ngày, trong lòng Bùi Châu Hiền lại cảm thấy có chút thú vị.

"Vậy ngươi thích nam tử như thế nào?" Bùi Châu Hiền hỏi theo Tôn Thừa Hoan.

Căn bản là Tôn Thừa Hoan không nghĩ đến vấn đề này, nàng rất ít khi tiếp xúc với nam nhân, một là cha nàng, một là Bùi Chương, đều là nam nhân nàng cực kỳ chán ghét, còn nam nhân khác cũng chưa có hảo cảm gì. Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ, có nam nhân không khiến nàng chán ghét xem như tốt rồi, làm sao có thể thích được đây?

"Không nghĩ tới, dù sao ta cũng hạ quyết tâm đời này không gả chồng, sợ gặp phải nam nhân không tim không phổi như cha ta vậy." Tôn Thừa Hoan ghét bỏ cha nàng, cả đời này sẽ không thay đổi, cho dù bây giờ cha nàng có thể chế tạo được thuốc, cũng không có thay đổi gì, dù sao cha nàng cũng khiến cho nàng với nương ăn không ít khổ, sau này có trở nên lợi hại thì cũng không liên quan gì đến nàng và nương nàng.

Bùi Châu Hiền chỉ là nghe, cũng không nói thêm gì, tiếp tục đi về phía trước.

"Tỷ tỷ, sao đột nhiên lại tò mò chuyện này?" Tôn Thừa Hoan hỏi, thực hiển nhiên là Bùi Châu Hiền không phải loại người thấy hứng thú đối với chuyện tình cảm của người khác, tự dưng tò mò, đột nhiên lại quan tâm mình như vậy, thật là hiếm thấy vô cùng.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy đôi khi ngươi có chút kỳ quái." Bùi Châu Hiền dừng bước, nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan nói.

Tầm mắt của Bùi Châu Hiền nhìn mình làm Tôn Thừa Hoan có chút chột dạ không hiểu được, cứ cảm thấy Bùi Châu Hiền nhìn thấu bí mật mình khó có thể mở miệng.

"Kỳ quái chỗ nào?" Tôn Thừa Hoan có chút khẩn trương hỏi.

Bùi Châu Hiền thu hồi tầm mắt, cũng không có trả lời, chỉ là tiếp tục lên đường.

Bùi Châu Hiền không trả lời, ngược lại làm Tôn Thừa Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là nàng căn bản còn chưa biết bản thân mình lo lắng cái gì, có lẽ đã biết được chút chút, nhưng nàng vẫn còn ngây thơ, nhưng chút chút này giống như đang muốn nảy mầm từng chút một khiến nàng khó chịu, nàng nghĩ mình trở về phải làm rõ ràng chuyện này mới được.

Bùi Châu Hiền không nói chuyện nữa, Tôn Thừa Hoan an tĩnh nằm trong ngực Bùi Châu Hiền, chỉ là mặt dán trước ngực Bùi Châu Hiền, cảm nhận được xúc cảm mềm mại, làm Tôn Thừa Hoan ngẩn ra một chút, lúc này mới ý thức được, chỗ này là ngực Bùi Châu Hiền. Ý thức được chuyện này xong, mặt Tôn Thừa Hoan lại đỏ lên lần nữa, theo bản năng đem đầu cách xa nơi mềm mại của Bùi Châu Hiền. Nàng trộm ngẩn đầu nhìn Bùi Châu Hiền một chút, phát hiện Bùi Châu Hiền giống như hoàn toàn không chú ý đến vấn đề này, trong lòng Tôn Thừa Hoan do dự một chút, nàng với Bùi Châu Hiền đều là nữ tử, chắc là không sao đi, Tôn Thừa Hoan tự thuyết phục mình sau, liền đem mặt một lần nữa dán trở lại nơi mềm mại, sau đó bắt đầu lắng nghe tiếng tim đập của Bùi Châu Hiền.

Giờ phút này, cảm giác Tôn Thừa Hoan đều trở nên đặc biệt nhạy bén, mùi dược hương dễ ngửi trên người Bùi Châu Hiền, tiếng tim đập có quy luật của Bùi Châu Hiền, cảm xúc mềm mại mà thoải mái, cảm giác của nàng từng lúc khắc sâu, đến nỗi thật lâu sau này, Tôn Thừa Hoan vẫn còn có thể thường xuyên nhớ đến cảm giác giờ phút này.

Bùi Châu Hiền biết Tôn Thừa Hoan dán mặt trước ngực mình, chỉ là dưới tình huống này, nàng không có cách nào tránh được, Bùi Châu Hiền cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết lễ nghĩa, những chi tiết này cũng chỉ có thể mặc kệ cho qua. Nhưng là không phải là không hề có cảm giác, tuy rằng Tôn Thừa Hoan chưa chắc cố ý, nhưng là trong lúc vô tình nàng vẫn có loại cảm giác thẹn thùng như bị Tôn Thừa Hoan khinh bạc, chỉ là loại cảm xúc này bị Bùi Châu Hiền đè ở đáy lòng, rất nhỏ rất nhỏ đến mức khó phát hiện.

Các nàng cơ hồ là không hề nghỉ ngơi, mà là dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà. Càng lúc càng gần đường chính, các nàng cũng có thể nhanh chóng trở về Bùi gia, Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan lên đường, sắc mặt cũng khó nén được ủ rũ.

Tôn Thừa Hoan thấy tay chân mình tuy không còn sức lực gì, nhưng ít nhất cũng có thể nhúc nhích được, nàng đã tự có thể cảm nhận được chút chuyển biến tốt đẹp của mình, nhưng mà dù sao vẫn không có sức như cũ, cũng chỉ có thể để Bùi Châu Hiền tiếp tục ôm.

"Đêm nay nghỉ ngơi thêm một chút đi." Tôn Thừa Hoan thấy trong mắt Bùi Châu Hiền mệt mỏi, mấy ngày nay, Bùi Châu Hiền căn bản không có ngủ được nhiều, mỗi lần chỉ nghỉ ngơi một chút, nàng nhìn thấy cũng cực kỳ đau lòng. Đã đến gần chỗ hắc điếm kia, nàng muốn để Bùi Châu Hiền vào hắc điếm nghỉ lại, hảo hảo ngủ một giấc.

"Không được, sắp đến rồi, chỉ cần ráng thêm chút nữa, hừng đông là có thể đến Bùi gia." Tuy rằng sắp đến phạm vi của Bùi gia, nhưng chỉ cần chưa tiến vào lãnh địa của Bùi gia, một khắc nàng cũng không thể thả lỏng.

Tôn Thừa Hoan biết Bùi Châu Hiền cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi, nên không nói thêm gì nữa, nhưng mà trở về Bùi gia sớm một chút cũng tốt, như vậy Bùi Châu Hiền liền có thể an tâm nghỉ ngơi sớm một chút.

Nam Triệu núi non nhiều, con đường gập ghềnh, trước đó đường đi Hắc ngục lâm cũng nguy hiểm khó đi, cho nên ngựa cũng không dùng được. Đến vùng phụ cận, con đường bằng phẳng hơn, mới có xe ngựa, sau hai ba canh giờ tiếp, Bùi Châu Hiền mới có thể buông Tôn Thừa Hoan.

Lên xe ngựa, xem như đã gần đến Bùi ga, nghĩ đến chuyện có thể về Bùi gia, không cần lo lắng chuyện Quỷ Bà Bà đuổi theo, có thể sống trong nhung lụa như trước kia, lại có thể nhìn thấy Thủy Hương, Tôn Thừa Hoan liền rất vui vẻ. Bất quá, Tôn Thừa Hoan vui vẻ cũng không có duy trì quá lâu, vì khi về đến Bùi gia, nàng với Bùi Châu Hiền lại không thể thân cận như bây giờ được, trong lòng Tôn Thừa Hoan lại có chút mất mát.

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền ngồi ngay ngắn, nhắm mắt vận công điều khí, không biết Bùi Châu Hiền có khôi phục bộ dáng xa cách trước kia với mình hay không.

Bùi Châu Hiền điều tức xong, mở mắt ra liền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan nhìn mình chằm chằm.

"Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Bùi Châu Hiền hỏi.

"Tỷ tỷ, trở về phủ, sẽ còn đối với ta tốt như vậy sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi.

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi tàn phế luôn sao?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại.

"Nếu là tỷ tỷ có thể luôn đối tốt với ta như vậy, bộ dáng ta có như thế này cũng không có gì không tốt....." Tôn Thừa Hoan càng nói càng nhỏ giọng.

"Chăm sóc ngươi người liền nói đối tốt với ngươi?" Bùi Châu Hiền hỏi, qua nhiều năm bồi dưỡng nàng như vậy, mà không tính là đối tốt với nàng? Xem ra người này chỉ thích vẻ ôn nhu dịu dàng thôi.

"Trước kia tỷ tỷ không có đối xử với ta dịu dàng như mấy ngày này, cũng không có nói mấy lời cắt da cắt thịt, thật ra bây giờ tỷ tỷ có nói, ta cũng có thể tiếp thu, đương nhiên không nói càng tốt..." Tôn Thừa Hoan nói.

"Muốn dịu dàng tìm Thủy Hương tỷ tỷ của ngươi không phải tốt rồi sao, nhưng mà cũng nhanh thôi, hồi phủ là người có thể tìm Thủy Hương tỷ tỷ của ngươi." Bùi Châu Hiền tức giận nói.

Tôn Thừa Hoan có cảm giác thực vô tội, rõ ràng nàng chuyện muốn biểu đạt không có chút liên quan gì tới Thủy Hương, không hiểu sao Bùi Châu Hiền làm gì lại xả đến người Thủy Hương rồi.

Tuy rằng Thủy Hương xác thật là dịu dàng, nhưng bây giờ nàng cũng đâu có để ý chuyện Thủy Hương dịu dàng hay không dịu dàng đâu, mà từ lúc ra ngoài đến giờ hình như nàng cũng không nhớ đến Thủy Hương, chỉ có gần trở về mới nhớ đến thôi. Còn Bùi Châu Hiền không ở nhà, mình lúc nào cũng nhớ thương Bùi Châu Hiền, cứ trông ngóng nàng trở về sớm một chút, chẳng lẽ, ở trong lòng nàng, Bùi Châu Hiền quan trọng hơn Thủy Hương sao? Tuy rằng Tôn Thừa Hoan không muốn làm phép so sánh như vậy, nhưng hình như, thực sự là như thế.

"Thủy Hương là Thủy Hương, ngươi là ngươi, hoàn toàn không cùng cấp, các ngươi không có giống nhau." Tôn Thừa Hoan biện giải nói.

"Chỗ nào không giống nhau?" Bùi Châu Hiền nhướng mày hỏi, Tôn Thừa Hoan có thể chết vì Thủy Hương, cũng có thể chết vì mình, trong lòng nàng không phải mình cùng cấp với Thủy Hương thì là gì. Trước kia Bùi Châu Hiền còn cảm thấy trong lòng Tôn Thừa Hoan Thủy Hương còn quan trọng hơn so với mình, bây giờ cảm thấy cùng cấp cũng không có thấy vui vẻ gì, chỉ là không thấy khó chịu như trước đó mà thôi.

"Chính là không giống nhau." Còn chỗ nào không giống nhau, Tôn Thừa Hoan nhất thời còn chưa nói rõ được.

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, đã đến cửa lớn Bùi phủ rồi.

Tất nhiên Bùi Châu Hiền sẽ không rảnh rỗi đi rối rắm cái vấn đề này, mã phu nhắc lên rèm che, Bùi Châu Hiền lại bế Tôn Thừa Hoan lên lần nữa, bước xuống xe ngựa.

Bạch Thuật đã chờ ở ngoài cửa từ sớm, thấy tiểu thư nhà mình ôm Tôn Thừa Hoan, mà trạng thái Tôn Thừa Hoan cũng không tốt, giống như bị thương rất nghiêm trọng, thực hiển nhiên tiểu thư với Tôn Thừa Hoan ra ngoài một chuyến này cũng không được thuận lợi.

"Lần này ra ngoài có chuyện gì sao tiểu thư?" Bạch Thuật có chút khẩn trương hỏi, duỗi tay muốn thay Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan.

"Không có việc gì, không kém bao nhiêu." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, cũng không đưa Tôn Thừa Hoan cho Bạch Thuật ôm.

[BHTT - Cover Wenrene] TIỂU TỶ, BẤT HUNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ