Chương 5

2.8K 301 2
                                    

Sau khi thiếu nữ rời đi, Kỷ Khinh Chu mới trở về tiểu viện.

Miệng vết thương trên người cậu đau đến mức suýt ngất, mỗi một bước đều đau, đau đến tàn nhẫn, đau đến chết lặng. Kỷ Khinh Chu tránh đi thị vệ tuần tra, cuối cùng cũng tới nơi, vừa bước vào chân đã mất sức suýt nữa té ngã trên mặt đất.

"Sao muộn như vậy ngươi mới trở về?" Giọng Đồ Đại Hữu từ bên cạnh truyền đến, Kỷ Khinh Chu chỉ cảm thấy cánh tay nhẹ bẫng, cả người đều được Đồ Đại Hữu đỡ. Kỷ Khinh Chu vốn định che giấu, nhưng giờ cậu không còn sức cậy mạnh, vì vậy đem thân thể dựa trên người Đồ Đại Hữu.

"Ngươi còn sống......" Kỷ Khinh Chu khàn giọng nói.

"Ngươi đoán không sai, may mắn là ta không động thủ." Đồ Đại Hữu đỡ Kỷ Khinh Chu vào trong, thấp giọng nói: "Vương gia quả thực cẩn thận, đồ ăn trong Cung yến y một miếng cũng không đụng tới, sau khi Cung yến kết thúc tùy thị còn trực tiếp kiểm tra rượu cùng thức ăn trước mặt y."

Nếu Đồ Đại Hữu động thủ, Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không tổn hại gì, nhưng cái mạng này của hắn khẳng định khó giữ.

Đồ Đại Hữu đỡ Kỷ Khinh Chu về phòng, thấp nến mới phát hiện sắc mặt trắng bệt của Kỷ Khinh Chu, quần áo trên người bị người xé nát, trên lí y màu trắng áo dính không ít vết máu nhìn thật ghê người.

"Ngươi bị thương?" Đồ Đại Hữu vẻ mặt khẩn trương hỏi.

"Sư phụ đâu?" Kỷ Khinh Chu vươn tay chống đỡ mép bàn, lại không dám ngồi xuống, nơi cậu bị thương có chút xấu hổ.

"Sư phụ đã đi nghỉ ngơi rồi." Đồ Đại Hữu nói: "Ngươi chờ ta chút, ta đi mời thái y."
Mặc dù nội thị nói chung không đủ tư cách để mời thái y đến chữa bệnh, nhưng Đồ Đại Hữu dù sao cũng là đồ đệ Diêu tổng quản, lại có quan hệ tốt kết giao không ít bằng hữu, tìm thái y cũng không tính việc khó.

Kỷ Khinh Chu túm hắn lại, khàn giọng nói: "Việc ta bị thương cũng không thể để cho bất kỳ ai biết, nếu truyền ra ta liền toi mạng." Đồ Đại Hữu nghe vậy ngẩn ra, Kỷ Khinh Chu lại nói: "Làm phiền Đại Hữu ca, lấy giúp ta một xiêm y sạch sẽ, để ta đi tắm trước đã."
Đồ Đại Hữu nhìn hàm hậu nhưng không phải kẻ ngốc, cũng không truy vấn chuyện này, liền tìm xiêm y sạch sẽ cho Kỷ Khinh Chu, sau đó đến phòng tắm chuẩn bị nước ấm, lúc này mới đem Kỷ Khinh Chu đỡ tới phòng tắm.

"Ngươi trước đi tắm, trong phòng ta có một ít dược, ta lấy thêm mấy cái khăn vải giúp ngươi băng bó vết thương." Đồ Đại Hữu nói.

"Đa tạ." Kỷ Khinh Chu tránh đi ánh mắt Đồ Đại Hữu, lại nói: "Không cần thiết đâu."

Đồ Đại Hữu nhất thời không nghĩ quá nhiều, đợi hắn tìm thuốc mỡ cùng khăn vải trở lại, ánh mắt rơi trên quần áo của Kỷ Khinh Chu, liền nhận ra cái gì đó. Tuổi hắn tuy rằng không lớn nhưng thời gian dài ở trong cung, gặp qua không ít sự tình. Chỉ nhìn vị trí vết máu cùng bộ dáng xiêm y, lại liên tưởng dáng vẻ đi đường của Kỷ Khinh Chu, hắn đại khái liền đoán được.

"Ai...... đối với ngươi như vậy?" Đồ Đại Hữu nhíu mày nói.

"Tốt hơn là ngươi không nên biết." Giọng nói khàn khàn của Kỷ Khinh Chu xuyên qua hơi nước mờ mịt truyền đến, mang theo cảm giác bất lực có phần rối loạn "Tất cả đều do ta bất cẩn, không trách ai."

Sau khi xuyên thành đại nội tổng quảnWhere stories live. Discover now