Những bức thư

357 49 6
                                    

Dạo gần đây, Belarus để ý đến việc những bức thư được gửi đến trụ sở nằm ở Moscow, thủ đô của Liên bang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết. Và người nhận luôn là anh trai cô ấy. Sắc thái trên khuôn mặt anh ta thật lạ. Điều đó khiến cho Belarus có một thắc mắc luôn được giấu kín trong tâm trí mà chẳng dám hé nửa lời. Điều gì đã khiến chỉ huy, một người luôn trung thành với một sắc thái trên khuôn mặt có thể nở một nụ cười nhẹ nhàng đến vậy?

Người đưa thư cũng không bình thường chút nào.

"Anh lạ đấy?"

"Ừ"

Belarus khẽ nghiêng đầu, cô không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh trai của mình nhận được thư từ cái người mà cô còn chẳng biết là ai. Thiếu nữ mang trong mình dáng vẻ 15 tuổi tò mò về nội dung của nó - thứ khiến anh trai cô chú tâm vào không kém gì những tài liệu mà cha của họ giao cho.

Russia lật mặt sau của phong thư, khi thấy cái tên được đề là | Подсолнух | thì đôi mắt tím lại ánh lên tia dịu dàng. Nụ cười đó lại hiện lên và nó khiến Belarus hơi sượng.

"Anh có biết là anh trông rất là dị không anh trai?"

Anh ra hiệu cho Belarus rời đi sau khi nghe lời nhận xét từ nó, mặc kệ việc Belarus đang hơn dỗi, bản thân anh vẫn đi vào căn phòng tối tăm của mình. Bật công tắc điện lên mới thấy căn phòng chỉ có một cái bàn làm việc nhỏ được đặt ở chính giữa một cách đơn độc cùng một bộ bàn ghế ít khi được người đến thăm sử dụng.

Anh để người dựa vào ghế, nhẹ nhàng mở bao thư ra.

| Ngày __/__/____

Tôi không biết tình hình ở Nga nhiều. Nhưng có lẽ anh đang rất bận rộn phải không? Russia. Đừng quá căng thẳng. Liên Xô bây giờ rất phát triển.
Anh sẽ sống tốt thôi. Tôi mong vậy.
Tôi nghe nói nhìn vào hoa được ép khô sẽ cảm thấy dễ chịu

Tái bút: Hy vọng anh đang cảm thấy vui vẻ.
Russia|

Bức thư được viết bằng mật mã riêng mà tự cô gái đó sáng tạo nên và truyền đạt lại cho anh, tuy đọc có chút khó như anh vẫn yên tâm hơn, bởi nếu trong trường hợp có người vô tình đọc được thì điều đó sẽ thật phiền phức. Russia mở gói giấy được gửi kèm với bao thư. Hoa khô thực ra không phải là thứ anh thích. Chính xác thì thứ này không tồn tại trong suy nghĩ của anh. Nhưng giờ có người tặng thì cũng cầm lên ngắm nghía. Anh quan sát chút một hồi rồi nhận xét

Có lẽ nó thực sự dễ chịu.

Anh mở ngăn kéo ra. Lục lọi lấy một bao thư mới. Trên tay cầm cái bút viết vài dòng

|Ngày__/__/____
Tôi ổn.
Tôi nhớ cô, Подсолнух |

Russia không biết diễn đạt cảm xúc qua thư. Nên chỉ viết đại được vài dòng như vậy thôi.

Nhớ?

Anh chẳng hiểu sao mình lại viết như vậy.

Gói nó lại, anh cẩn thận đặt nó lên bàn để chút nữa mang đi gửi.

Anh nhớ cô. Anh khẳng định điều đó. Nhưng chưa từng nghĩ sẽ viết nó trong thư.

"Anh thích hoa Hướng Dương không? Cánh hoa vàng rất tương đồng với anh, tôi nghĩ vậy. Chúng thật sự rực rỡ nhỉ? Giống như Mặt Trời"

•Countryhumans• when it begins〚Realistic Au〛Donde viven las historias. Descúbrelo ahora