Sự tò mò

143 24 9
                                    

Việt Nam đôi khi có những giấc mơ khá kỳ lạ, ví dụ như việc rơi từ trên cao xuống một cánh đồng hoa, hay là việc bản thân được ai đó ôm vào lòng rồi tự cười tự khóc.

Khá là dị.

10 ngày trong nhà là 10 ngày thoải mái nhất từ khi Việt Nam được tạo ra lần nữa. Có lẽ vì giờ phút này, Hoa Kỳ đã ở bên Liên Xô tham dự cái thứ phiền phức kia rồi.

Nằm trên giường, Việt Nam mệt nhọc ôm lấy gối, dụi vào như muốn tìm một chút hơi ấm nào đó.

.
.
.

Russia đang mơ màng nhìn vào bát mà không biết đang suy nghĩ gì.

Thìa chỉ chọc vào đó liên tục.

"Làm sao thế? Em nhìn khá ngứa mắt với việc anh không tập trung"

"Ăn xong rồi"

Thế là Russia bật dậy, vội bước qua Belarus, hành xử khác với anh của thường ngày khiến cô cau mày. Nhưng không để tâm điều đó, anh tiếp tục đi, đi dọc hành lang mơ hồ không có điểm dừng. Mọi người cho rằng đó là điều bình thường bởi anh vẫn luôn thờ ơ như thế, nhưng rõ ràng vẫn có người nhận ra sự kì lạ

Mơ hồ khác với thờ ơ.

Russia cũng chính là khác với thường ngày.

"Russia?"

Cuba đang đứng trước cửa phòng để tạm biệt Laos sau khi khám cho cô ấy thì thấy Russia và ngay lập tức nhận ra anh ta đang phiền lòng vì cái gì đó. Laos thấy bản thân đã xong chuyện nên lịch sự rời đi, địa điểm mà cô ấy muốn đặt chân đến tiếp theo là Việt Minh bởi vì cô nghe nói anh ấy đang phiền lòng vì hai cậu em ở nhà. Thế là Cuba cũng nhiệt tình mời Russia vào.

Tất nhiên như cái cách Cuba nhận ra điều kỳ lại ở Russia, chính Russia cũng nhận ra điểm bất thường ở Cuba.

"Đã 10 ngày rồi bác sĩ à, cậu sao thế?"

Bị nói trúng tim đen, Cuba vội vàng xua tay chối đây đẩy.

"Không, chắc là chân còn khá đau"

"Vậy à. Tôi biết Hoa Kỳ quá trớn nhưng không ngờ lại đến mức như thế. Nhưng đừng lo, gã chẳng dám làm gì ở đây đâu...à, chính xác thì phải là không tùy tiện làm bừa"

Russia cười nhẹ, còn Cuba nghe xong trầm đi hẳn.

Cậu chỉ là đang không biết cô ta ra sao rồi. Cuba khẳng định mình chẳng cần quan tâm đến sống chết của người đó ra sao nhưng...

"Vì cậu giống một người bạn của tôi...nghe thì có vẻ kỳ lạ nhưng tôi chỉ giúp cậu vì điều đơn giản như thế mà thôi. Giống đến mức đau lòng"

Phải chăng vì Cuba đã nhận ra ánh mắt của cô ấy như ẩn chứa điều gì đó như mất mát, như chết lặng. Dù chỉ trong một khoảnh khắc lại khiến cậu kỳ lạ

Nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện, thì đó sẽ hoàn toàn là lỗi của cậu, vì cô ấy đã cứu cậu mà.

Đó liệu có phải là cảm giác tội lỗi không?

Không đâu, vì cô ta cùng một giuộc với Hoa Kỳ kia mà.

Điều gì đã chứng minh điều đó?

•Countryhumans• when it begins〚Realistic Au〛Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ