Chương 3: Ngõ hẹp hay ngoan gia ngõ hẹp l

182 21 11
                                    

   Buổi sáng hôm sau đi học Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy hình như hôm nay còn mệt hơn hôm qua, trong đầu chỉ có hai chữ là muốn ngủ nên vừa đến lớp là trực tiếp gục mặt xuống bàn.

  Gần tám giờ học sinh bắt đầu lục đục lên lớp Dương Chí Thiên vừa vào lớp phản ứng đầu tiên khi thấy thằng bạn của mình gục đầu xuống bàn là lo lắng tiến tới hỏi:" Tiểu Hoàng Cậu bị sao thế ốm mà?"cảm nhận được bàn tay đang vỗ lên vai mình Hoàng Tuấn Tiệp hơi khẽ run không buồn nhấc mí mắt nhìn chỉ nói nhỏ:" Hôm nay hơi mệt ngủ một chút là lại khỏe thôi mà."

    Giọng cậu trầm ổn nên Dương Chí Thiên cũng cho là không có gì to tát nên yên tâm mà lấy sách vở ra ngồi bên cạnh ngoan ngoãn cắn đầu bút tự mình hí hoáy.

   Vương Trí đi đằng trước Hạ Chi Quang lảm nhảm nói:"Hình như người tình trong mộng của cậu giận rồi nãy thấy chúng ta còn không thèm nhìn mặt"đoạn còn quay ra với nụ cười như đang đốt nhà người ta mà nói"với lại ai bảo cậu chứ hứa hẹn với người ta xong rồi lại bỏ đi có là tôi thì tôi cũng giỡn mặt lên cho mà coi."

   Hạ Chi Quang khéo léo né sang một bên hành lang để hai bạn nữ bê chồng xách đi qua lạnh nhạt tiếp lời:"Chiều sẽ đi xin lỗi sau." Đến lớp 11-A1 Vương Trí xoay người hướng mặt về phía Hạ Chi Quang chân vẫn bước vào lớp nói:"Định giỗ người ta như thế nào đây lại mời đi ăn cơm tiếp à hay lần này cho tôi theo đi tôi sẽ bày..." Hạ Chi Quang ngước mắt ra nhìn bàn ở dưới cùng thấy người đang nằm ngủ phía dưới bất giác đẩy luôn thằng bạn của mình sang một bên vội vã bước đến xuống cuối lớp chẳng nói chẳng rằng lôi luôn Dương Chí Thiên vướng víu bên cạnh ra.

Vương Trí ngây ngốc:"????"

    Dương Chí Thiên ngờ nghệch chưa hiểu ra chuyện gì miệng vẫn còn cắn đầu bút bị lôi đứng lên một cách vô cùng thống khổ lời nào cũng chưa kịp nói.

   Lớp học lúc này đã đến gần đầy đủ cả lớp đều hú hồn trước hành động của Hạ Chi Quang, đầu của tất cả đều nảy số Hoàng Tuấn Tiệp lại đụng đến người tình trong mộng của anh à. Hạ Chi Quang không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh ngồi xuống bên cạnh ghế của Dương Chí Thiên động tắc nhẹ nhàng chạm lên chán của Hoàng Tuấn Tiệp cảm nhận được có người chạm vào mình Hoàng Tuấn Tiệp lại một lần nữa lười biếng mở mắt ra.

   Khi nhìn thấy gương mặt của Hạ Chi Quang suy nghĩ đầu tiên của Hoàng Tuấn Tiệp là không ngờ nằm mơ cũng thấy được người luôn à nhưng giây sau cậu đã nghe được giọng nói trầm ấm của đối phương:" Vẫn chưa khỏi mà đã đòi đến lớp rồi à" bây giờ Hoàng Tuấn Tiệp tỉnh hơn bao giờ hết, vẫn như hôm qua cậu theo bản năng sinh tồn mà đứng phát dậy muốn bỏ chạy nhưng kết cục vẫn không khác gì hôm qua bị Hạ Chi Quang níu lại về vị trí cũ, Dương Chí Thiên đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu là có chuyện gì hình như não của hắn đã ngừng hoạt động.

  Hạ Chi Quang một lần nữa bình tĩnh đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán cậu miệng nói:"Sợ tôi như vậy à lần nào gặp tôi cũng đều chạy." Hoàng Tuấn Tiệp vẫn chưa hết sợ đôi mắt long lanh hơi ẩm ướt nhìn anh muốn nói nhưng lại không nói được gì. Hạ Chi Quang mở cặp ra lấy ở trong ra một túi thuốc màu trắng đưa cho cậu đơn giản nói:" Bên trong có đầy đủ hướng dẫn sử dụng rồi mỗi ngày nhớ uống đầy đủ.".

[Fanfic Quang Tiệp.]    Đừng Vội ChạyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ