✦ Chương 6: KẺ DƯ THỪA ✦

918 44 9
                                    

Hôm nay là ngày đầu tiên thực hiện giao kèo giữa tôi với Quang Dương, sau buổi học anh ta đã đứng chờ sẵn ở trước cổng trường để đón tôi.

"Khuê Tú!"

Tiếng Quang Dương vang lên, biết bao con người ở đó đều nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Trước giờ tôi không giao du với loại người như anh ta, nhỏ Bích Diệp lo lắng kéo tay tôi lại, gặng hỏi:

"Sao mày quen biết ổng vậy? Đừng nói với tao là mày đang hẹn hò với ổng nha? Bị điên hả Tú?"

"Không có, chuyện của tao để tao tự tính."

Nói rồi tôi nhanh chóng lên xe Quang Dương, từ phía xa là bóng dáng Nhật Thiên nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu khó hiểu, xen lẫn chút bất ngờ kèm theo sự thất vọng.

Quang Dương chở tôi đi vòng quanh thành phố, miệng không ngừng luyên thuyên kể chuyện cho tôi nghe. Thật tình tôi cũng không để ý anh ta nói gì, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn con đường đượm sắc vàng của lá rụng mùa thu, mặt hồ Xuân Hương như được khảm kim cương bởi sự lấp lánh của ánh hoàng hôn chiều tà rọi xuống.

Thở dài một tiếng, tôi không biết mình đã như vậy trong bao lâu, cho tới khi trời sập tối và được Quang Dương đưa về nhà.

***

Tháng 12 năm 2010.

Mùa đông Đà Lạt khẽ chạm ngõ, từng làn sương mù bao vây khắp các dãy nhà như những áng mây đang lơ lửng chen vào từng rặng cây, chúng làm thành phố này tăng thêm phần thơ mộng, vừa trữ tình nhưng cũng mang sắc thái tĩnh mịch.

Như thường lệ, hôm nay lại là ngày hẹn hò của tôi và Quang Dương, anh ta nói sẽ chở tôi đến một tiệm ăn quen thuộc trên đường Mimosa.

Vừa bước vào trong, một không khí ấm áp bao phủ lấy người tôi, ánh đèn vàng lập lờ cùng mùi hương của gỗ vương lại trong căn nhà nhỏ làm cho người ta cảm thấy an yên dễ chịu.

Người phục vụ bước ra chào bàn, thật bất ngờ vì đó chính là Nhật Thiên, tôi và nó bốn mắt nhìn nhau, Quang Dương vẫn không thay đổi thái độ, ngón tay thuần thục lật từng tờ giấy một trên quyển menu dày cộm. Có vẻ anh ta biết Thiên làm thêm ở đây nên cố tình chở tôi tới, mục đích cuối cùng là gì vậy?

Nhật Thiên nhìn tôi xong thì nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu, hình như nó đang kiềm chế để không nổi giận, rồi lại đảo mắt về phía Quang Dương, lộ rõ dáng vẻ không ưng ý.

Quang Dương đóng cuốn menu lại, tùy ý gọi vài món thân quen, cố ý căn dặn nhiều thứ làm khó Nhật Thiên. Nhưng tôi biết Thiên không phải người dễ dàng chịu khuất phục, càng thử thách nó bao nhiêu, nó càng chứng minh cho bạn thấy bạn đã sai bấy nhiêu.

Ngồi được một lúc thì Nhật Thiên tan làm, ca chiều của nó chỉ làm đến 6 giờ tối. Nó đi ngang qua bàn chúng tôi, bất chợt chiếc khăn choàng đỏ được tôi vắt cẩn thận trên ghế rớt xuống, Thiên nhìn chằm chằm một lúc rồi mới cúi xuống nhặt lên để trên bàn, tôi cảm nhận được hơi thở có phần nặng nề của nó, đó là món quà sinh nhật nó tặng tôi. Không nói thêm một lời nào, Thiên đi thẳng ra bên ngoài, bỏ lại tôi và Quang Dương với bầu không khí vô cùng ngượng ngùng khó chịu.

ĐÊM ĐẦY SAO (Augenstern) - Lê Khuê TúWhere stories live. Discover now