CHƯƠNG 273 - MỸ NHÂN NHƯ SÓI

8.8K 156 19
                                    

Liên phi vào Quách phủ, lúc hướng Quách phu nhân cùng mọi người giới thiệu nàng, Lý Vị Ương chỉ nói: "Đây là một vị bằng hữu cũ ở Đại Lịch của nữ nhi, tên là Lãnh Liên, lần này sau khi bệ hạ hạ lệnh xua đuổi, nàng không thể không bị ép rời khỏi, lại ngẫu nhiên cùng nữ nhi gặp gỡ. Bởi vì thân thể không tốt cho nên không thể lập tức rời đi, muốn tạm thời ở trong phủ chúng ta trốn tránh một chút."

Nghe Lý Vị Ương nói như vậy, Quách phu nhân cũng không có hoài nghi. Bệ hạ tuy rằng hạ lệnh xua đuổi, nhưng tại Việt Tây, người Đại Lịch rất nhiều, có không ít người có quan hệ họ hàng với người Việt Tây. Đừng nói hào môn thế gia bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều giấu kín một ít, mà ngay cả lão bá tánh bình thường trong nhà cũng sẽ ngẫu nhiên lưu lại vài người, chỉ là có chút nguy hiểm mà thôi. Nhưng lời nói của Lý Vị Ương, Quách phu nhân làm sao có thể từ chối?

Quách phu nhân cẩn thận nhìn người tên Lãnh Liên này. Chỉ cảm thấy nàng mặt mũi đoan trang tú lệ, quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, so với nàng, xinh đẹp mỹ mạo như A Lệ công chúa cũng không thể sánh bằng, không khỏi âm thầm tán thưởng: "Ta gặp qua nhiều cô nương như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế này, quả nhiên là tuyệt sắc!"

Liên phi, không, hiện tại phải kêu nàng là Lãnh Liên, nàng nghe Quách phu nhân tán thưởng, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Quách phu nhân quá khen rồi."

Quách phu nhân thấy nàng không nói nhiều, hành vi cử chỉ lại rất đoan trang, liền khẽ gật đầu, nhìn Lý Vị Ương nói: "Cho nàng ở sương phòng bên cạnh con đi, mẫu thân sẽ đi phân phó tỳ nữ quét dọn một chút, mau chóng để cho nàng vào ở." Nói xong, nàng quay đầu đối Lãnh Liên, nói: "Cô nương là bằng hữu của Gia Nhi, cũng xem như là nữ nhi của của ta, ở chỗ này tỳ nữ hầu hạ không chu đáo, hoặc cần cái gì khác, bất cứ lúc nào đều có thể nói với ta."

Lãnh Liên vội vàng hướng Quách phu nhân cảm ơn, cảm kích đầy mặt, trong mắt còn giấu một ít nước mắt, làm ra vẻ khổ sở động lòng người.

Quách phu nhân đối với vị tiểu thư xinh đẹp, khéo léo này càng thêm thích, nhịn không được cười nói: "Gia Nhi, mẫu thân phân phó các nàng đi chuẩn bị, hai người các con cứ tự nhiên ôn chuyện đi."

Lý Vị Ương khẽ gật đầu, nhìn theo Quách phu nhân rời đi.

Lãnh Liên nhìn Lý Vị Ương, trong mắt ngầm có một chút yêu thích và ngưỡng mộ: "Quách phu nhân dịu dàng, hiền lành, đối với người khác hòa nhã, nhìn ra nàng rất thương yêu ngươi, Vị Ương ngươi ở chỗ này thật sự rất tốt."

Lý Vị Ương trong đôi mắt từ tốn, trên mặt khẽ cười nói: "Từ hôm nay trở đi ta sẽ kêu ngươi là Lãnh Liên, mà ngươi kêu ta là Quách Gia đi, không cần câu nệ!" Sự thật là từ khi đến Việt Tây, danh tự Vị Ương này chỉ có một mình Nguyên Liệt gọi như vậy, những người khác nếu không kêu nàng là Quách tiểu thư cũng gọi nàng là Quách Gia...

Lãnh Liên cũng không phải người ngu, nàng nghe ra Lý Vị Ương không muốn mình ở trước mặt Quách phu nhân lộ ra cái gì khác thường, nghe lời gật đầu nói: "Được, ta sẽ gọi ngươi là Gia Nhi."

Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười một cái, phân phó Triệu Nguyệt canh ở bên ngoài, lúc này mới hướng Lãnh Liên, nói: "Ngươi ngồi đi."

Thứ Nữ Hữu Độc - Cẩm Tú Vị Ương - Tần Giản (QUYỂN 2)Donde viven las historias. Descúbrelo ahora