Chương 110: Nói, đi đâu làm gì

203 1 0
                                    

Lâm Mộc đi làm vừa khởi động xe liền phát hiện mình bị người theo dõi, theo dõi y còn là cảnh sát, Lâm Mộc có chút tức giận, y đã nói không cần sao còn có cảnh sát bảo hộ y. Trong lòng có chút khó chịu, đến bệnh viện, liền đi xuống phòng bệnh. Từ cửa sổ xem qua, cảnh sát không có đi, vẫn gác ở cửa lớn bệnh viện.

Lâm Mộc có cảm giác bị giam. Càng thêm nghẹn khuất.

Trong lòng có hỏa, thế nhưng biết đây là ý tốt của Phan Cách, ít nhất chưa nói chuyện này cho bố già của y ở quân khu, nếu không y đừng nghĩ đi ra ngoài. Bố giá của y khẳng định tăng mạnh bảo hộ y.

Xuống phòng bệnh dù không muốn đi nhưng y thân là bác sỹ chủ trì của Trần Trạch, vẫn phải đi kiểm tra một chút. Đẩy ra cửa phòng bệnh của Trần Trạch, thấy chăn gắp tứ phương phương thẳng tắp như khối đậu hủ, grap giường không có một chút nếp uốn, nhưng không có người.

Người đâu? Đi đâu? Ngày hôm qua còn cãi nhau với y, hắn tức giận về quân khu rồi?

Gọi hộ sĩ tới.

"Người đâu. Làm thủ tục xuất viện đi rồi sao?"

"Không có, ngày hôm qua đi với anh tới bây giờ còn chưa trở về, đã qua thời gian truyền dịch, sao còn chưa trở về."

Cô hộ sĩ nói thầm, sao còn chưa trở về.

Đầy đầu Lâm Mộc đều là nghi hoặc, sao thế này, đi đâu ? Dù hắn có tức giận xuất viện cũng nên xử lý thủ tục. Cứ lặng yên không một tiếng động đi như vậy? Hắn có thể đi nơi nào.

Ngày hôm qua cãi nhau to với hắn, Trần Trạch tức đỏ mắt, giận đến nói năng không kiêng kỵ. Đây cũng là lần đầu tiên y phát hiện, Trần Trạch không phải không có tính khí, trêu cợt hắn, rống với hắn, xuống tay đánh hắn đá hắn thế nào, hắn đều không tức giận, nhưng hôm qua thật là tức điên rồi. Mấy lời thiếu đạo đức bốc đồng đều nói ra.

Y thật sự không cần bất cứ bảo hộ, y tự tin có thể chiến thắng hết thảy khó khăn, tin tưởng thân thủ của chính mình, cũng tin tưởng chính y có thể thu phục. Vài tên lưu manh ác bá kia y căn bản không để vào mắt. Đúng vậy, bắn nhau một hồi, thiếu chút nữa muốn mệnh y, nhưng lại không khiến y e ngại, ngược lại kích thích ý chí chiến đấu của y, y thật sự nghĩ tới chuyện trực tiếp đi tìm Khổng Bân, mặt đối mặt bắt Khổng Bân ại. Nhưng làm vậy rất lỗ mãng, y cần suy nghĩ biện pháp.

Y là bác sỹ, y là con trai kiêu ngạo nhất của Lâm tổng tham mưu, y nổi tiếng, ngạo khí mười phần, như Trần Trạch gọi y vậy, y chính là một vương tử, kiêu ngạo, nâng cằm, ngạo thị vương tử. Tuyệt đối không tiếp thu loại vũ nhục này.

Y khẳng định sẽ báo thù.

Biện pháp chưa nghĩ ra, Trần Trạch dỗi bỏ đi?

Người đàn ông bụng dạ hẹp hòi? Sẽ sao? Trần Trạch sẽ là loại người này sao?

Có thể vì ngày hôm qua khắc khẩu mà triệt để biến mất trước mặt y hay không? Y nên vui vẻ mới đúng, trước mắt thiếu một ruồi bọ đáng ghét. Nhưng vì cái gì lại có chút không tha? Người kia hầm con thỏ rửa bát cho y, cùng y đi nhà xác, thoá mạ thế nào cũng sẽ không tức giận, dưới mưa đạn cứu y, kề vai chiến đấu – Trần Trạch.

Hữu Chủng Nhĩ Thí Thí -  Hàn Mai Mặc HươngWhere stories live. Discover now