Chương 12

487 34 3
                                    

Chương 12 ~ Một ngày mệt mỏi
.

Quyền Chí Long nhanh chóng lái xe trở về nhà, trong lòng không khỏi lo lắng khi anh trai gọi điện thoại yêu cầu anh về nhà ngay lập tức. Lý Thắng Hiền không biết là cậu lại có chuyện gì nữa. Trên đường về nhà anh đã gọi cho cậu không biết bao nhiêu lần. Nhưng vẫn không bắt máy, chuyện này lại lặp lại như lúc sáng rồi. Nhưng không hẳn là hết pin thì phải, vẫn có dấu hiệu đổ chuông nhưng không có ai trả lời.

Về đến trước cửa nhà, Chí Long thấy anh trai đang đứng đợi "Sao rồi? Thắng Hiền đâu?"

"Anh không biết, lái xe của anh đi từ nãy đến giờ. Gọi điện thoại không nghe máy, lúc nãy bộ dạng trông rất tức giận thì phải. Anh còn suýt bị ánh mắt của thằng nhỏ thiêu đốt ấy."

Quyền Chí Long nhăn nhó "Thiêu đốt cái đầu anh! Đi tìm Thắng Hiền đi sao còn đứng đây! Lỡ em ấy có chuyện gì thì sao hả?"

"Ơ chú em nói hay thật. Xe của anh Thắng Hiền lấy đi rồi còn." Còn một chiếc xe của bố thì đã đi ra ngoài cùng ông nội mấy ngày nữa mới về tới.

"Thôi được rồi, lên xe đi cùng đi." Anh không quên dặn bảo vệ ở cổng "Khi nào Thắng Hiền về thì báo ngay cho chúng tôi biết."

Lý Thắng Hiền trong lòng đang vô cùng tức giận, trong những lúc như thế này thì tốc độ chính là cách để giải tỏa tâm trạng tốt nhất. Nếu là bình thường thì cậu sẽ đi rất chậm. Còn bây giờ sự sợ hãi của cậu vốn đã không còn một chút nào. Chỉ biết rằng bản thân phải đạp ga để phóng đi cho thật nhanh và dừng chân ở một nơi nào đó mà không phải là ngôi nhà vừa rồi.

Đúng như Lý Vân Hy đã nói, gia đình của Chí Long tạo rất nhiều áp lực với cậu.

Hai anh em Chí Dương đi tìm nhiều nơi Thắng Hiền thường hay ghé đến như vẫn không thấy đâu. Nếu hai người đi cùng nhau để tìm như vậy thì không có kết quả được, có lẽ phải tách ra thôi.

"Anh hai, bây giờ em sẽ đi bộ dọc con sông này. Tìm ở trên những cây cầu xem sao. Còn anh thì đi đến nghĩa trang chỗ mẹ tìm xem. Sáng nay Thắng Hiền đã đến đó."

Quyền Chí Dương trợn mắt "Mày điên à? Tối đen như mực mà đi vào nghĩa trang sao?" Bản thân thì chỉ đi tìm dọc con sông, đúng là thằng này chui ra sau nhưng vẫn khôn lõi.

"Đừng nói nhiều, lỗi là ở anh thấy em ấy có dấu hiệu lạ thì phải ngăn cản việc đi ra ngoài thay vì đưa chìa khóa xe!"

".....Nhưng Thắng Hiền hỏi thì anh cho mượn."

"Không nói nữa! Anh đến chỗ mẹ đi!"

"......" Nhưng sợ ma lắm.

Quyền Chí Long rời khỏi xe, chạy bộ dọc con sông lớn và tìm trên những cây cầu. Anh không hi vọng cậu gặp chuyện không vui dẫn đến nghĩ quẩn. Chỉ hi vọng Thắng Hiền sẽ chọn nơi này để hóng gió mà thôi. Tâm trạng không tốt thì Chí Long cũng không còn nghĩ ra được chỗ nào mà cậu có thể đi. Buổi trưa hôm nay Lý Thắng Hiền còn đang rất vui vẻ với anh, không biết trong vài tiếng đồng hồ vắng nhà thì đã có chuyện gì.

Quyền Chí Long đã đi tìm bao lâu rồi chỉ biết chân của anh bây giờ mỏi vô cùng, lại còn rất mệt và khát nước "Không biết là đã đi đâu nữa! Không biết anh hai sao rồi, đã tìm được hay chưa."

CƯỚI TRƯỚC RỒI SẼ YÊU SAU [NyongTory/Gri]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ