Chương 105: Thất Hứa

9.6K 684 40
                                    

"Ba mẹ tôi chưa từng nói với tôi ở đây có người thân. Mẹ tôi là Tiêu Nhã Tình, ba tôi là Thôi Chấn Quốc, cậu đã nghe qua chưa?" Thôi Tây Sinh nhíu mày hỏi.

Ngô Lượng suy nghĩ một chút, thất vọng lắc đầu: "Không có. Ba tôi là Ngô Quân, mẹ tôi là Trần Thục Mai, anh Thôi đã nghe chưa?"

"Chưa." Thôi Tây Sinh cũng lắc đầu.

Hai người hai mặt nhìn nhau, Mạnh Giang Thiên bận rộn cả đêm, rất mệt mỏi ôm Thôi Tây Sinh nói: "Quan hệ hai người sau này nói đi, tôi mệt mỏi, tôi muốn ngủ."

Mạnh Giang Thiên ôm Thôi Tây Sinh, đầu xù xì đặt ở trong cổ Thôi Tây Sinh cọ cọ, giống như một con mèo lớn lười biếng đang làm nũng.

Ngô Lượng không muốn nhìn người khác thể hiện thân mật: "Vậy các anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước."

Chờ Ngô Lượng đi ra ngoài, Mạnh Giang Thiên khóa trái cửa phòng ngủ, cười xấu xa nhìn Thôi Tây Sinh.

"Anh muốn làm gì? Bụng tôi còn bé con, anh không được làm bậy." Thôi Tây Sinh ôm bụng, hợp tình hợp lý nói.

"Yên tâm, không làm bậy." Mạnh Giang Thiên cười hì hì lôi kéo Thôi Tây Sinh chui vào chăn.

Mặt trời mùa hè lên sớm, bảo mẫu cẩn thận đến đưa điểm tâm, Mạnh Giang Thiên đang ngủ say nên Thôi Tây Sinh không gọi anh.

Ăn điểm tâm với Hách Nhân và Ngô Lượng, cổ tay Thôi Tây Sinh đau nhức, cầm đũa cũng mệt mỏi.

Nguyền rủa lão sắc dục đang ngủ say, Thôi Tây sinh hóa phẫn nộ thành thèm ăn, thiếu chút nữa ăn hết phần để lại cho Mạnh Giang Thiên.

Có người đến đưa hai nữ dị năng giả bị thương đi. Hách Nhân cũng bị vác đi hỗ trợ tinh lọc virus zombie.

Ngô Lượng lưu luyến không muốn đi, nhất định phải lôi kéo Thôi Tây Sinh thảo luận tổ tông đời thứ mười tám, đào hỏi tận gốc muốn tìm ra rốt cuộc hai người năm trăm năm trước có phải là người một nhà hay không.

Thôi Tây Sinh bất đắc dĩ đáp ứng qua loa có lệ với Ngô Lượng, thẳng đến khi một cái thùng lớn đột nhiên bị ném vào phòng bếp, trên cửa sổ còn có một cái lỗ lớn cháy đen rất quen thuộc.

Con mèo đen nhảy vào theo chiếc thùng lớn từ lỗ đen trên cửa sổ.

Trên mặt mèo bước đi đầy vẻ kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên cạnh cái thùng lớn, chân trước vỗ vỗ hộp giấy, quay về phía Thôi Tây Sinh bán manh kêu một tiếng: "Meow meow ~"

"Bảo bối của tao, rốt cuộc mày đã trở về." Thôi Tây Sinh kích động nhào tới, ôm lấy con mèo đen dán mặt lại cọ cọ.

Không có gì hạnh phúc hơn là mất đi tìm lại được.

Mèo đen quả thật kinh ngạc tột độ, thoải mái hướng đầu nhỏ cùng gò má Thôi Tây Sinh cọ xát.

Một người một mèo nịnh nọt nghiêng cùng một chỗ, Ngô Lượng thật sự không nhìn được, cắt đứt một người một mèo hỏi: "Trong thùng này chứa cái gì?"

"Meow meow" lập tức lấy lại tinh thần nhảy ra khỏi vòng tay của Thôi Tây Sinh, móng vuốt cắt băng dính trong suốt trên thùng giấy, mở hộp giấy ra.

[ĐAM MỸ/HOÀN] Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ CứuWhere stories live. Discover now