Chương 143: Suy Nghĩ

6.7K 532 30
                                    

Dị năng giả ý thức được có gì đó không đúng, nhíu mày quan sát bốn phía.

Hắn ta lúc này mới phát hiện, hiển nhiên bốn phía đều tối đen như mực, ngoại trừ cửa sổ cùng vách tường, thì không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Giữa hai cửa sổ tựa hồ là một hành lang, nhìn hành lang giống như vực sâu, dị năng giả do dự vẫn vượt qua cửa sổ trước mắt.

Đáp xuống đất, vẫn là cửa sổ.

Dị năng giả đen mặt, nhìn về phía hành lang đen kịt. Đó là lối thoát duy nhất của hắn.

Tiểu Hắc ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn một người đàn ông mập mạp, không ngừng chống mép cửa sổ, nhảy vào nhảy ra.

Cuối cùng lén lút thậm thụt đi theo đám mây màu của Tiểu Bạch đi ra cửa lớn.

"Meow meow?" Thấy Tiểu Bạch muốn rời đi, Tiểu Hắc kêu nó một tiếng.

"Chít chít." đầu Tiểu Bạch cũng không quay lại, dẫn dị năng giả biến mất trong bóng đêm.

Tiểu Hắc run rẩy lỗ tai, trở lại phòng ngủ của Thôi Tây Sinh, nằm sấp trong ổ mèo trên tủ đầu giường.

Bá Vương đi rồi, rốt cục nó có thể nghỉ ngơi.

Mặt trời chiếu sáng trái đất, ánh sáng chiếu vào thế giới che giấu tội lỗi của bóng đêm.

Tiểu Hắc vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiểu Bạch ngồi trước mặt nó, híp mắt nhìn mình, trên mặt ba góc là thỏa mãn tột cùng.

Tiểu Hắc liền tỉnh táo, nhanh nhẹn chạy ra khỏi ổ mèo, Tiểu Bạch cảm thấy mỹ mãn đi vào, nằm sấp trong ổ mèo ngủ bù.

Vết thương trên bụng Tiêu Nhã Tình hoàn toàn khỏi, ăn xong điểm tâm, Thôi Tây Sinh xoa xoa bụng, nhìn thấy Tiểu Bạch cuộn tròn như quả bóng ngủ rất say.

Sờ sờ lông của Tiểu Bạch, Thôi Tây Sinh nhíu mày nói: "Sao còn ngủ, mấy ngày nay ban ngày vẫn luôn ngủ. Ban đêm nó không ngủ sao?"

Thôi Tây Sinh nhìn về phía Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lắc đầu. Buổi tối Ma Vương cũng không làm chuyện tốt gì, nào có thời gian ngủ.

"Hỏi mày cũng không được, mày làm sao có thể trả lời tao." Thôi Tây Sinh không có hiểu ý tứ lắc đầu của Tiểu Hắc.

Ôm lấy Tiểu Hắc đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa, thở dài nói: "Khi nào Mạnh Giang Thiên mới trở về đây, hôm nay đã hai ngày rồi."

Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn Thôi Tây Sinh, nó cũng có chút nhớ Mạnh Giang Thiên.

Mỗi lần Mạnh Giang Thiên vừa đi, thế nào bọn đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái cũng tới tìm Thôi Tây Sinh gây phiền toái, buổi tối muốn ngủ cũng không dám ngủ quá say.

Mạnh Giang Thiên được nhớ thương cùng mấy người Quyền Trạm Lương trải qua một ngày hai đêm bôn ba, rốt cục đi tới trấn Liễu Thụ.

Một đường đi tới, bọn họ gặp zombie, thú biến dị, có thể nói là rất náo nhiệt. Nhưng trấn nhỏ trước mắt này lại yên tĩnh quỷ dị.

"Chỗ này rất không thích hợp, mọi người cẩn thận." Quyền Trạm Lương thấp giọng dặn dò, sáu người tụ tập cùng nhau, thật cẩn thận đi về phía trấn nhỏ.

[ĐAM MỸ/HOÀN] Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ CứuWhere stories live. Discover now