Chương 14

1.2K 81 26
                                    

Vở kịch mới sắp công diễn ở Hàng Châu. Trừ những phân đoạn tương tác cần thiết, Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu không còn tiếp xúc với nhau, ngoài sảnh tập Lý Vân Tiêu hầu như không nhìn thấy cô ấy. Trong lúc giao đấu, Trần Lệ Quân luôn hoàn thành một cách lưu loát không có chút nào dây dưa dài dòng, sau khi kết thúc ánh mắt cũng vô cùng tự nhiên thu hồi, không hề có một tia lưu luyến. Tuy vậy, xuyên qua lớp trang điểm đậm của cô, Lý Vân Tiêu như cũ vẫn thấy được khe rãnh sâu giữa hai hốc mắt, cô quá tiều tuỵ.

Hai người gần như không có cơ hội chung đụng. May mắn thay, Mộc Vân trong khi nói chuyện phiếm thỉnh thoảng sẽ tiết lộ tình trạng của Trần Lệ Quân, không tốt lắm nhưng cũng không quá tệ, Lý Vân Tiêu nghe xong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều ngày ra mắt hôm đó, đoàn ở bên trong tiếng hành diễn tập lần cuối cùng. Trước nhà hát bày rất nhiều hoa cùng lẵng hoa, lãnh đạo và đại biểu các nghành đều được mời đến xem biểu diễn. Ngồi dưới sân khấu xem Trần Lệ Quân và Mộc Vân đối mặt nhau, Lý Vân Tiêu nhận được một tin nhắn, liền vội vã ra ngoài.

Ở cửa hông nhà hát, Lý Vân Tiêu nhìn bộ mặt ghê tởm kia, trên tay cầm bó hoa, hướng mình mỉm cười nịnh nọt. Trong lòng khó chịu nhưng đành phải nhận lấy.

"Công diễn suôn sẻ, Vân Tiêu. Còn có bạn diễn của em, Trần Lệ Quân. Tôi ngồi bên dưới sẽ xem thật kỹ!"

Gã đàn ông cố tình nhấn mạnh hai chữ 'bạn diễn', nhướng mày với nàng.

Hoa loa nói cảm ơn, Lý Vân Tiêu mượn lý do phải lên sân khấu, mang theo bó hoa rời đi nhanh nhất có thể. Lúc ngang qua thùng rác trong góc, tiện tay ném vào.

Lần nữa ngồi xuống, Lý Vân Tiêu và đoàn trưởng Thái ở một bên nhìn lên sân khấu, cùng nhau thảo luận về hiện trường. Một lát sau liền bắt gặp có hai người đi đến phía này, cùng đoàn trưởng Thái lên tiếng chào hỏi, gã đàn ông ngồi sau lưng Lý Vân Tiêu..

Cảm thụ được động tác cùng âm thanh trò chuyện phía sau. Lý Vân Tiêu toàn thân ngứa ngáy, vừa định đứng dậy lại nghe được một tiếng vang thật lớn, vô thức nhìn về phía Trần Lệ Quân, một ống đèn màu đen rơi xuống dưới chân cô..

Nhìn thoáng qua, gã đàn ông không có bất kỳ biểu cảm nào, Lý Vân Tiêu thậm chí quên mất cầu thang hai ở bên, trực tiếp lao thẳng lên sân khấu. Ngồi xổm xuống cạnh Trần Lệ Quân, nàng quét mắt đánh giá một lượt, xác định không có vấn đề gì, vì vậy nắm tay Mộc Vân, ôm thiếu nữ an ủi.

Lý Vân Tiêu xoay người nhìn gã đàn ông một lần nữa. Trong khoảng cách nhất định không thể thấy rõ được nét mặt của hắn, khoé mắt nàng vì kinh hãi mà đỏ hoe, lại nhớ tới lời cảnh cáo đó.

"Tôi không dám đảm bảo cô ta trên sân khấu không gặp phải bất trắc gì. Em biết năng lực của tôi thế nào mà, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đi."

Đồng nghiệp và nhân viên trong đoàn tụ tập xung quanh, đoàn trưởng Thái cũng đi đến xoa dịu cảm xúc của mọi người. Trần Lệ Quân nhìn Mộc Vân, theo hướng mắt của Lý Vân Tiêu bắt gặp gã đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ hai. Lần nữa quay lại nhìn nàng, cô đứng dậy, đi vào cánh gà.

[QUÂN TIÊU] NHẬP MỘNG LAI (入梦来) - EDITED BY TẢN NHUWhere stories live. Discover now