Chương 17

153 11 0
                                    

Hôm nay, Giang Thụ Hân mang theo Tứ Bảo về Dư gia, bạc cũng cho, Dư đại nương tưởng rằng nàng sẽ vội vã đem người mang về, không nghĩ tới cô lại nói không nóng nảy.

Nhưng rất nhanh không hiểu trên mặt Dư đại nương chuyển thành kinh hỉ, Giang Thụ Hân không nóng nảy đem Tứ Bảo về, bà còn có thể ở cùng nàng nhiều thêm một đoạn thời gian.

Trong lòng cô cũng không phải nghĩ như thế, cố trầm ngâm nói với Dư đại nương:" Ta còn có chút việc muốn giải quyết, hai ngày nữa sẽ đem Tứ Bảo về"

Dư đại nương đối với cô cũng không hiểu rõ, không biết là chuyện gì, tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu ôm Tứ Bảo đi về phòng.

Tứ Bảo lại không vui, đứng tại chỗ không muốn đi, nhấp cái miệng nhỏ, không nhìn Dư đại nương cũng không nhìn Giang Thụ Hân, cúi đầu xoắn ngón tay.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tứ Bảo không vui, nhưng cô lại không nói thêm cái gì, quay người đi ra ngoài sân, cùng Lý Sở đi trở về.

Bọn họ vừa đi, Tứ Bảo lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt được Giang Thụ Hân lau khô bây giờ đã đỏ ngầu, ngây ngốc nhìn cửa.

Dư đại nương tiến lên nắm tay Tứ Bảo, ôm nhu xoa đầu tóc lộn xộn của nàng, nhìn hốc mắt nàng đỏ rực, trong lòng hiểu rõ nhưng lại rầu rĩ.

" Tứ Bảo rất thích Giang Nhị?"

Tứ Bảo nhìn Dư đại nương, miệng nhếch lên cao, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ vì sao Giang Nhị không nói gì với mình đã rời đi.

Nàng chu miệng nhỏ không chút suy nghĩ liền nói:" Không".

Dư đại nương tự nhiên nhìn ra tiểu nữ nhi của bà đây tính tình đang đi lên, lại không biết vì sao cũng cảm thấy nàng cao hứng, Tứ Bảo sinh động như vậy là lần đầu bà nhìn thấy.

Trong lúc nhất thời cũng không cảm thấy Giang Nhị không tốt, bà suy ngẫm một lát lại ôn nhu hỏi:" Không thích Giang Nhị? Vậy về sau sẽ không bao giờ gặp Giang Nhị được không?"

" Đừng!" Tứ Bảo nghe xong tức giận hướng về phía Dư đại nương khẽ nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một khối hồng, biểu tình tràn đầy không vui.

Dư đại nương lại hỏi:" Giang Nhị kia đối với Tứ Bảo có được không?"

Lần này Tứ Bảo không có cáu kỉnh, nghiêng đầu ở kia suy tư, Giang Nhị đối tốt với nàng, cho nàng ăn đồ ăn ngon, còn sẽ ôm nàng, nhưng mà vẫn không tốt, có đôi khi còn hung dữ, tuy rằng sau đó sẽ dỗ dành nàng.

Lần này Tứ Bảo do dự, không biết nên trả lời như thế nào, bộ dạng rối rắm kia làm trong lòng bà bất an, nếu Giang Nhị đối với nàng không tốt, bà liền tính mang theo Tứ Bảo chạy đến núi sâu rừng già cũng không để Giang Nhị mang nàng đi.

Bất quá, cũng may Tứ Bảo rối rắm cả nửa buổi, mới nhẹ nhàng gật đầu nói:" Giang Nhị, tốt"

Lúc này, nỗi lòng lo lắng của bà mới rơi xuống một chút, bà liền sợ Tứ Bảo chịu ủy khuất, nếu Tứ Bảo cảm thấy tốt, thì bà cũng không cần lo lắng quá nhiều.

[BHTT- EDIT] CỤC CƯNG NGỐC NỮ TIỂU KIỀU THÊ - TÂY MINH THẦN TRÙNGWhere stories live. Discover now