Chương 30

107 5 0
                                    

Lý Sở không chú ý tới vẻ mặt của cô, vẫn lo đứng yên ở một bên.

Cô thực sự không nhịn được, giơ chân đá chân y một cái, tức giận nói:" Bây giờ ngươi bày bộ dáng vô cùng đáng thương này cho ai xem?"

Lý Sở không quan tâm cúi người vỗ nhẹ ống quần, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

" Ta chỉ đang nghĩ, nếu Trương Văn Thành trở về, giải quyết hắn như thế nào mới tốt"

Cô không nghĩ y sẽ suy nghĩ tới việc này, nhưng là nói đến việc này, cô liền nghiêm túc, ngay cả dáng ngồi cũng chỉnh tề vài phần.

" Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?"

" Ta đã sớm nói cho ngươi, Trương Văn Thành là người chẳng ra gì, nịnh bợ kẻ có tiền nhưng thật ra có đầu óc, cha vợ hiện tại của hắn là một viên ngoại ngốc có nhiều tiền"

Cha vợ hiện tại của Trương Văn Thành là một viên ngoại có tiền, đến nỗi con gái viên ngoại kia, cô chưa từng thấy qua nhưng cô cũng  cảm thấy không có thể tốt hơn tỷ tỷ của cô.

Đương nhiên Lý Sở biết rõ điều đó, nếu Trương Văn Thành trở về, các cô liền không cho cơ hội hắn thấy.

" Tóm lại sẽ không cho hắn sống sung sướng như vậy"

" Điều đó cần ngươi nói?" Cô liếc mắt nhìn y, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn.

Lý Sở bị cô liếc mắt, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Cô cũng mặc kệ y, vòng qua y, đi đến phòng trong, dự định cùng Tứ Bảo ngủ trưa.

Đi vào trong phòng, cô mới phát hiện, muội muội Lý Sở cũng ở đây, hai người còn dán mặt vào nhau ngủ say.

Cô không hài lòng lắm nhẹ nhàng bế Tứ Bảo lên, dự định mang người đi qua phòng cô lúc trước.

Trước khi đi còn tốt bụng giúp Lý Niệm đắp chăn nhỏ.

Bị cô ôm đến một giường khác, nàng có chút mơ màng, chỉ cảm thấy mình di chuyển trong không trung một vòng, sau đó rơi xuống; nàng mơ màng mở mắt ra, thấy cô, đưa tay kéo cô, lung tung bắt lấy một chút đồ trong tay, lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Bị Tứ Bảo kéo tóc, cô không thèm để ý gỡ tay nàng ra, đưa ngón tay mình nhét vào lòng bàn tay nàng, sau đó cùng nàng ngủ chung.

Hai người ngủ sắp đến giờ cơm chiều mới khó khăn lắm tỉnh dậy, Tứ Bảo nắm tay cô không chịu dậy, ở trên giường ăn vạ muốn cô giúp mặc quần áo.

Đột nhiên cô muốn phá lệ, không muốn nuông chiều nàng, cô đứng dậy mặc xong quần áo chuẩn bị đi ra  ngoài phòng.

Tứ Bảo thấy cô vừa đi ra ngoài, có chút trợn tròn mắt, vội vàng nhặt quần áo lên chạy theo ra ngoài. Giày cũng không mang, chân trần đạp trên đất cộp cộp chạy.

Cô hốt hoảng, lập tức lắc mình trở lại bên cạnh nàng, đem người nâng lên ném về trên giường.

" Vớ đều không mang?"

" Chờ ta" Nàng thấy cô đã trở lại, nắm vớ lên mang vào chân, động tác có chút nóng nảy, nửa ngày cũng không mang được:" Ngươi giúp ta, giúp ta một chút, Giang Nhị~ "

[BHTT- EDIT] CỤC CƯNG NGỐC NỮ TIỂU KIỀU THÊ - TÂY MINH THẦN TRÙNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ