7b

5 0 0
                                    


Không nhìn đến Trương Huyền hô to gọi nhỏ, lang yêu sau giây lát thở dốc một lần nữa đứng lên, nhìn cậu cong khởi lưng. Đây là động tác của dã thú trước khi công kích con mồi. Con ngươi xanh thẫm yêu dị mà lạnh như băng, tản mát ra mùi tử vong nguy hiểm. Lúc này Trương Huyền cho dù có muốn trì độn cũng đã nhìn ra, lang yêu thà rằng cùng hắn đồng quy vu tận, cũng không muốn chạy trối chết —— nó cư nhiên ngu đến mức phải đem báo thù so với muốn sống quan trọng hơn.

Ở ngoài ánh sáng chuyện này diễn ra thực nhanh. Trương Huyền vội vàng nhảy lên, sờ hướng hàng rào chủy thủ bên cạnh. Lang yêu so với cậu còn nhanh hơn, ngao rống một tiếng thả người nhảy lên, uy mãnh không có gì ngăn được. Đầu ngón tay Trương Huyền khó khăn lắm mới đụng tới chủy thủ, đã bị nó một phen kéo lại ở trên mặt đất, nanh sói hướng yết hầu hắn cắn xuống!

Lang yêu thân hình khổng lồ, Trương Huyền bị xung lượng của nó đụng vào, ngửa mặt ngã sấp xuống, phía sau miết trên mặt đất, trước mắt một trận mơ hồ,ngay lập tức cậu thần trí mơ hồ. Niếp Hành Phong cũng cảm giác thân thể tạm thời thoát ly, mắt thấy lang yêu đánh tới, lập tức thay cậu ngăn lại.

Đáng tiếc ý niệm Niếp Hành Phong quá yếu, chỉ miễn cưỡng bám trụ lang yêu, ý niệm rất nhanh đã bị thôn tính ở trong sát ý mãnh liệt của nó. anh đã không thể cử động được nữa , chỉ có thể ở trong yêu thú thô bạo cảm thụ đầy đủ thống hận của nó—— nó thống hận mỗi người trên Truy Vân Phong, thống hận Trương Huyền, nhưng nhiều nhất thống hận chính là nó. Trái tim kịch liệt rung động , lấy sinh mệnh làm tế phẩm, lấy giết chóc để phát tiết, không chết không ngừng.

Cảm giác mãnh liệt như vậy làm Niếp Hành Phong không thể thừa nhận, tâm niệm bị kéo một chút lệch khỏi quỹ đạo lý trí, đột nhiên nghĩ đến —— giết chết đứa bé trước mắt này, có lẽ là lựa chọn không tồi đi?

Này ý niệm trong đầu mới vừa dâng lên, Niếp Hành Phong đã bị ý tưởng đáng sợ của chính mình dọa cho hoảng rồi. Cùng lúc đó, lang yêu thô bạo thành công phá tan ý niệm ngăn chặn của anh. Chín đuôi lang trắng giương cao ở trong không. Trương Huyền chỉ kịp nhìn đến trước mắt trong nháy mắt ánh sáng màu hoa xinh đẹp lóe lên, yết hầu cũng cảm giác căng thẳng. Đuôi lang liền giống như xiềng xích, gắt gao cuốn lấy cổ họng cậu

Lang yêu đạt tới sức mạnh như vậy Trương Huyền không hề ngờ tới, lại chợt nghe một tiếng sói tru vang lên, tay cậu bị đuôi lang cuốn lấy kéo sang một bên. Động tác quá mạnh làm cho miệng vết thương trong bụng bị vỡ ra ồ ồ đổ máu. Mùi huyết tinh kích thích lệ tính của dã thú, ý đồ đem thân người đặt ở dưới xé rách thành mảnh nhỏ.

Trương Huyền tay chân đều bị đuôi lang chế trụ , cổ cũng bị lắc đến không thể hô hấp. Mắt thấy nanh sói cắn xuống, cũng không biết lấy đâu khí lực, một bàn tay mãnh liệt giãy ra khỏi trói buộc của đuôi lang. Lấy tay cầm về kim lân chủy thủ, hướng về phía răng nanh của nó nghênh đón.

Chỉ cần lang yêu cắn xuống dưới, chủy thủ bén nhọn đủ để đem miệng nó khai thông thành một cái mồm lớn. Về phần cánh tay của cậu sẽ như thế nào, Trương Huyền không nghĩ nhiều, có điều ngay tại khi cậu đã cược được ăn cả ngã về không, lang yêu đột nhiên đình chỉ công kích. Giống như bị người làm thuật không hề nhúc nhích, một đôi mắt bích nhìn thẳng chủy thủ trong tay Trương Huyền. Chủy thủ ở trên nổi lên kim quang rọi sáng hai tròng mắt nó, hơi thở ôn hòa lại rõ ràng, làm cho nó đã quên chủy thủ nguyên bản có mang sát khí.

TSCV IIIWhere stories live. Discover now