8

434 35 8
                                    

Vương Nguyên nghe xong khiếp sợ nhìn Thiên Tỉ, lúc này hai mắt Thiên Tỉ đã đỏ bừng, giọng nói vốn trầm thấp mà từ tính lại càng trầm thấp. "Đến cơ hội trở về cậu ấy cũng không có, tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến những ngày tháng sống mà không có cậu ấy sẽ thế nào, tớ giống như tên điên đập phá đồ đạc, tự mình làm mình bị thương, đánh nhau. Sau này bởi vì mẹ tớ qua đời tớ càng thêm cực đoan, không thích người khác chạm vào tớ, không thích người khác nói chuyện với tớ, cho đến khi gặp hai người các cậu, cậu cùng Tiểu Khải đem tớ cứu vớt khỏi địa ngục. Cho nên mặc kệ thế nào Tiểu Khải vẫn là sẽ trở về, không phải sao?"

"Nhưng anh ấy nói, anh ấy không biết mình có thể trở về hay không, tớ sợ, tớ sợ anh ấy vĩnh viễn sẽ không trở về." Vương Nguyên hốc mắt chứa đầy nước mắt, liền sắp chảy xuống. "Tớ sợ ở một mình, tớ sợ không đợi được anh ấy."

"Tớ ở bên cạnh cậu." Vương Nguyên nghe được quay đầu giật mình nhìn Thiên Tỉ. "Tớ cùng cậu chờ, tớ đã nói rồi tớ sẽ cùng cậu chờ Tiểu Khải trở về, anh ấy một năm không trở về tớ sẽ ở bên cậu một năm, anh ấy mười năm không trở về tớ sẽ ở bên cậu mười năm, cùng cậu chờ đến khi anh ấy trở về mới thôi. Trước lúc đó tớ sẽ không rời khỏi cậu, tớ sẽ giúp Tiểu Khải chăm sóc cậu, cùng cậu đi học, cùng cậu đọc sách, cùng cậu ăn cơm, không để cậu một mình." Thiên Tỉ kiên định nói.

Vương Nguyên cười, đây là lần đầu tiên cười kể từ khi Vương Tuấn Khải rời đi, "Ngoắc tay." Vương Nguyên giơ ngón tay lên nhìn Thiên Tỉ.

"Ừm! Thiên Tie gật gật đầu móc ngón tay vào tay Vương Nguyên, hai người đồng thời phát ra tiếng cười, nhìn hai ngón tay câu lấy nhau, Thiên Tỉ quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên, Vương Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ, bốn mắt chạm vào nhau, ( đã trở lại, ngôi sao đã trở lại ) Thiên Tỉ nhìn tròn mắt Vương Nguyên lại xuất hiện ngôi sao thì nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng ngôi sao kia không có nhiều như trước, nhưng Thiên Tỉ tin tưởng một ngày nào đó ngôi sao trong mắt Vương Nguyên sẽ trở về toàn bộ.

Vương Nguyên thu tay lại, đứng lên chạy ra biển lớn tiếng thét lên "Tiểu Khải, anh phải mau trở lại, em và Tiểu Thiên Thiên cùng nhau chờ anh trở về."

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đang ngây ngốc kêu, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trong mắt tràn đầy sủng nịch, đột nhiên Vương Nguyên xoay người cong lưng té nước vào người Thiên Tỉ, thực mau trên mặt liền bị nước làm ướt, Thiên Tỉ vừa rồi còn cười mặt tức đen lại, đứng dậy vọt vào trong nước cùng Vương Nguyên chơi đùa.

Nhưng mà kết cục chính là cảm mạo.

"Khụ khụ khụ khụ"

"Tới uống thuốc." Nhìn Vương Nguyên phát sốt ở trên giường, Thiên Tỉ có điểm bất đắc dĩ.

"Không uống, này không công bằng, dựa vào cái gì chúng ta cùng nhau chơi, tớ thì bị cảm, cậu lại chẳng có việc gì" Vương Nguyên dùng thanh âm bạc hà tràn ngập giọng mũi bất mãn nói.

Nhìn bộ dáng Vương Nguyên vô lực phát điên, khóe miệng Thiên Tỉ giơ lên, hơi hơi lộ ra má lúm đồng tiền. "Ngâm nước lâu như vậy, lại mấy ngày không ăn cái gì, mùa thu lại mặc có một cái áo mỏng đi ra biển, còn chạy vào trong nước chơi, ngồi xe máy lâu như vậy, sao có thể không cảm mạo."

[TRANS Longfic][Thiên Nguyên] Chờ Tôi Yêu Người, Người Lại Quên Tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ