29

373 29 1
                                    

Vương Nguyên mơ mơ màng màng mở hai mắt, cũng không có giống như trước nằm trong một lồng ngực ôn nhu, theo bản năng vươn tay sờ sờ vị trí bên cạnh, trống trơn liền một tia độ ấm đều không có, một ý niệm ở trong đầu Vương Nguyên hiện lên, lập tức mở hai mắt nhìn xung quanh cũng không có tìm được thân ảnh quen thuộc mình muốn tìm, cảm giác bất an tức khắc che kín toàn thân, giày cũng chưa đeo liền chạy ra khỏi phòng.

“Thiên Tỉ… Thiên Tỉ…… Thiên Tỉ...” Vương Nguyên luống cuống lớn tiếng kêu tên Thiên Tỉ, một chỗ một chỗ tìm, Vương Nguyên đỏ hốc mắt. Phòng trên lầu đều tìm một lần như cũ tìm không thấy thân ảnh Thiên Tỉ, Vương Nguyên càng ngày càng sợ hãi, sốt ruột chạy xuống lầu, một lần lại một lần gọi Thiên Tỉ, đột nhiên không cẩn thận bước hụt chân té xuống, may mắn chỉ còn vài bậc, cánh tay bị trầy da, chân cũng xém bị thương, Vương Nguyên lại lần nữa ngã vào tan vỡ, đôi tay nắm lại thật mạnh nện xuống mặt đất phát ra thanh âm thật lớn, nước mắt rốt cuộc nhịn không được một giọt một giọt chảy ra “Vì sao…… Lại bỏ em mà đi……” Vương Nguyên thống khổ tùy ý để nước mắt chảy xuống sàn nhà.

“Nguyên Nguyên……”

Thanh âm quen thuộc ở bên tai Vương Nguyên vang lên, Vương Nguyên ngưng run rẩy, Thiên Tỉ nghe được bên ngoài có động tĩnh, tạp dề còn không kịp cởi liền lập tức chạy ra, nhìn thấy Vương Nguyên té ở chân cầu thàn, chạy tới, nâng Vương Nguyên dậy lo lắng hỏi “Nguyên Nguyên, sao em té ở đây. Còn khóc, tay như thế nào cũng bị thương, còn có sao mới chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, đến giày cũng không đeo.”

Vương Nguyên cứ như vậy nhìn Thiên Tỉ ở trước mắt vẻ mặt lo lắng cau mày trách cứ mình, nước mắt vốn đã dừng, lại lần nữa chảy ra. Vươn tay gắt gao ôm Thiên Tỉ, đem vùi đầu ở bên cổ Thiên Tỉ.

“Em cho rằng…… Em cho rằng anh lại muốn bỏ rơi em.”

Nghe được Vương Nguyên nói vậy, vốn còn có chút tức giận tức khắc Thiên Tỉ không trách mắng được nữa, cảm giác áy náy một chút một chút cắn nuốt nội tâm Thiên Tỉ.

“Em rất sợ…… Rất sợ anh lại không cần em.”

“Haiz...” Thiên Tỉ bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Vương Nguyên ôn nhu nói “Đồ ngốc, sao anh có thể làm như thế.”

“Nhưng em còn rất sợ…… Em tỉnh dậy không thấy anh, nghĩ rằng anh lại đi rồi.” Vương Nguyên nghẹn ngào nói.

“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi trước kia đã bỏ lại một mình em.” Thanh âm Thiên Tỉ khàn khàn nói, Vương Nguyên càng như vậy Thiên Tỉ càng áy náy, cậu biết Vương Nguyên hiện tại có bao nhiêu cảm giác không an toàn nhưng mà cái này lại là chính cậu tạo ra. Cậu vẫn luôn cho rằng mình rời đi có lẽ là biện pháp tốt nhất đối với Vương Nguyên, nhưng đến bây giờ rốt cuộc cậu biết mình sai rồi, Vương Nguyên không muốn rời khỏi cậu, giống như cá không rời khỏi nước.

“Về sau sẽ không, thật sự sẽ không.” Thiên Tỉ an ủi nói. “Ngốc quá, anh chỉ là đi làm bữa sáng cho em ăn, về sau anh sẽ luôn chờ em tỉnh lại mới đi làm việc khác, để em vừa mở mắt liền nhìn thấy anh, nhìn thấy anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”

[TRANS Longfic][Thiên Nguyên] Chờ Tôi Yêu Người, Người Lại Quên Tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ