Chương 5

4.7K 90 0
                                    


  Đồng Niệm nhìn phó đoàn xuống lầu, cảnh vệ viên tối hôm qua lộ vẻ khó xử nói ngày hôm qua rất khuya phó đoàn mới trở về, đã vậy còn uống rượu, đồng chí Đồng Niệm chỉ còn cách lựa chọn sách lược để ngừa vạn nhất, trước chuẩn bị xe sau mang quần áo đã được là thẳng lên. Mọi chuyện đáng lẽ cứ như thế, nhưng đang đi nửa đường thì lại bị tiếng nói mới tỉnh ngủ ra lệnh rõ ràng làm ngừng bước.

Bất động tại chỗ.

Đồng chí Đồng Niệm không dám chậm trễ nâng quân trang là thẳng, vẻ mặt nghi ngờ đứng ở giữa thang lầu.

Lúc này bạn học Vạn Uyển cũng rất nhức đầu, nếu như mặc quần áo nhăn nhúm của ngày hôm qua đi ra ngoài, chết cũng không nói rõ được chỉ là ngủ một đêm thuần khiết cùng với Diệp đại nhân, "Ngay cả tiếp xúc chân tay tôi cũng không có, nếu như hiện tại đi ra ngoài sẽ trực tiếp nhảy lớp trở thành xâm nhập tiếp xúc." Mây đen vây kín mặt Vạn Uyển.

"Không có tiếp xúc chân tay?" Diệp Dực ngồi dậy, thân trên cường tráng, làn da màu đồng, quả thực chính là hấp dẫn người khác phạm tội, "Em cho rằng gối đầu một đêm là cái gì?"

"Mỗi 10 phút đá chăn một lần, làm thế nào ngủ qua một đêm ?" Câu hỏi của Diệp Dực quả thực không mang theo tình cảm cá nhân, chỉ là mỗi một câu nói ánh mắt nhìn chằm chằm Vạn Uyển càng thêm thâm trầm.

Đại não Vạn Uyển chết máy, Diệp Dực lành lạnh nói một câu: "Đồng Niệm vẫn còn ở hành lang."

"Nơi này có quần áo không? Tốt nhất là tu sĩ ! ! !" Vạn Uyển bật thốt lên, cô nhìn thấy Diệp Dực chau mày, trong mắt bỗng chỉ có đau khổ, không ngờ lúc đụng vào mới có âm trầm. Muốn tiến lên xác nhận, những thứ cảm xúc tiêu cực kia của anh đã sớm thu lại, Diệp Dực xuống giường, đi tới trước một hộc tủ gần cửa sổ, đưa tay muốn mở hộc tủ ra, nhưng lại ngừng tay, giống như đưa ra một quyết định khó khăn, qua thật lâu mới mở hộc tủ ra, lấy ra một cái váy ca rô, bước thong thả đến trước mặt Vạn Uyển. Vạn Uyển nhận lấy váy, ca rô nhỏ màu xanh nhạt và màu trắng, áo cổ tròn, hoa nhạt, người giữ gìn nó rất cẩn thận, được đựng trong hai lớp túi nhựa trong suốt.

Trực giác nói cho Vạn Uyển biết, cái váy này là một quá khứ của Diệp Dực, mà quá khứ này anh không muốn đụng vào, "Cái này. . . . . . Tôi có thể mặc sao?"

"Mặc." Diệp Dực trả lời như chém đinh chém sắt.

Vạn Uyển chỉnh đốn mình xong, đi thay đồ, rất thần kỳ, số đo lại vừa vặn với mình, cũng là kiểu váy cô thích nhất. Diệp Dực cũng đã thay quân trang xong, chỉ liếc Vạn Uyển một cái, "Đi thôi."

Đồng Niệm thấy cửa mở ra, Phó đoàn trưởng nghiêm cẩn chính trang, thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng. Tiếp, phía sau anh là một cô gái mặc một bộ váy ca rô màu lam, tóc quăn dài, mắt to linh hoạt, môi đỏ hồng, lúc nhìn thẳng vào phó đoàn thì trong mắt có nụ cười, đồng chí nhỏ kinh hãi.

Diệp Dực cũng nhìn thấy Đồng Niệm, "Đồng Niệm!"

"Báo cáo, tôi không thấy gì hết!" Đồng Niệm hai chân áp sát, đứng nghiêm.

"Trước tiên đưa Vạn đồng chí đến bệnh viện, sau đó chúng ta sẽ đi." Diệp Dực ra lệnh.

"Em gái Vạn Uyển? ? ?" Đồng Niệm nhìn lén lần nữa thì mới nhận ra là ai, "Em cùng tôi. . . . . . Tôi! ! ? ?"

Vạn Uyển từ sau lưng Diệp Dực bất đắc dĩ dừng lại, "Tôi có quyền được giải thích không?"

"Quá kinh hãi! Nhưng mà yên tâm, tôi không thấy gì hết!"

Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Dực ném cho mình ánh mắt, "Cho nên tôi nói, không thể nào thuần khiết."

Diệp Dực nhíu mày, "Phải không? Ừ."

Đường đến bệnh viện rất ngắn, không khí trong xe jeep vẫn rất thấp. Lần đầu tiên Vạn Uyển thấy may mắn vì Lộ Ninh là người nóng tính, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra kiểu "chào đón" rất tốt.

"Hiện tại mới đến? Cậu lại. . . . . ." Tiếng gào thét của Lộ Ninh bị xe cứu thương đi qua cắt đứt, trên băng ca khiêng xuống một người mặc bộ quần áo đã bị máu nhuộm bẩn, một vị bác sĩ mà Vạn Uyển không biết vọt ra, vội vàng giải thích với quan quân, nóng nảy cùng la hét tràn ngập cả đại sảnh.

"Chủ nhiệm tới cũng vô bổ ! Chỉ có thể mau sớm giải phẫu, triệu tập khẩn cấp tất cả nhân viên khoa mắt."

Vạn Uyển đã từng trải qua chuyện như vậy một lần, trước khi trở về nước hai tháng.

Thói quen nghề nghiệp lâu dài làm cho cô lần đầu tiên nhìn liền nhìn về phía mắt người bệnh, ngoại thương vô cùng nghiêm trọng, đè nặng dẫn đến con mắt lệch vị trí, ngoại vật tiến vào trong mắt, kích thước cũng phải ba cm.

"Vạn Uyển, mau!" Lộ Ninh chạy đến một nửa mới phát hiện Vạn Uyển không nhúc nhích, "Cậu khốn kiếp! Vậy mà sợ!"

"Mình. . . . . ." Vạn Uyển cảm thấy mình trở lại bàn mổ hơn hai tháng trước, cảnh tượng giống nhau, người khác nhau, kết quả thì sao? Có thể là như vậy hay không? Vạn Uyển cảm thấy máu mình đang chạy, tay chân từ từ trở nên lạnh như băng, động cũng không có thể động.

"Vạn Uyển!" Một bàn tay ấm áp trong nháy mắt bọc tay của mình lại, mang theo trấn định không thể kháng cự, "Em tốt nhất nên hoàn thành giải phẫu, chuyện tối ngày hôm qua, tối nay em sẽ biết toàn bộ." Diệp Dực nói như thế,

"Tôi. . . . . . Không phải, tôi. . . . . ." Không biết làm sao, Vạn Uyển cảm thấy an tâm không ít, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì thật ra đã không còn quan trọng, chỉ vì một câu nói này của anh là có thể dễ dàng hóa giải bóng ma cùng nóng nảy trong một thời gian dài của mình, "Vâng!" Vạn Uyển nói cảm ơn một cách dịu dàng hiếm thấy, ngay cả cô cũng không biết, lúc này nụ cười của cô hút hồn thế nào.

Diệp Dực vẫn nhìn Vạn Uyển đi vào thang máy, Đồng Niệm nâng tay lên nhìn đồng hồ tay một chút, vẻ mặt gấp gáp, "Phó đoàn, e rằng chúng ta bị muộn rồi !"

Diệp Dực không có để ý đến anh chàng ấy, mà đưa bàn tay ra, ngưng mắt nhìn một hồi lâu rồi mới nói, "Đi."

Người bị thương rất đặc biệt, cho nên hai vị Trung Úy đi theo dù làm thế nào cũng không muốn nói ra cặn kẽ tình huống. Vạn Uyển và Lộ Ninh là sinh viên thực hành, hai vị bác sĩ bên cạnh cũng mới vừa lên đảm nhiệm không lâu, kinh nghiệm không đủ để ứng phó tình huống như vậy.

"Lộ Ninh, chuẩn bị bàn mổ xong chưa?" Vạn Uyển tiến lên từng bước,

"Ừ, chờ bác sĩ chính ."

"Nếu như không ngại, theo mình."

Hai vị bác sĩ kia lúc này cũng rối như tơ vò, thấy có người nguyện ý đứng ra gánh vác, chỉ do dự trong chốc lát liền đồng ý.

Vạn Uyển đứng ở trong phòng vô khuẩn, cánh tay trong bộ đồng phục giải phẫu không ngừng run rẩy, ngoài cửa sổ nhân viên y tá lui tới đang nhắc nhở cô bệnh nhân đang nguy hiểm.

"Uyển Uyển, không được thì bỏ đi, hiện tại nói vẫn còn kịp." Lộ Ninh có nghe chuyện về sự cố tai nạn phát sinh hơn hai tháng trước, mặc dù Vạn Uyển không có trách nhiệm ở trong đó, nhưng đối với Vạn Uyển cũng là một loại tổn thương.

"Người kia ngủ bên trong," Vạn Uyển chỉ chỉ cửa phẫu thuật mở rộng ra, "Anh ta chờ mình vào cứu mạng, mà không phải vượt qua cái chướng ngại đó."

Giải phẫu cũng không phải thất bại, tất cả mảnh đạn vụn vặt đều dọn dẹp sạch sẽ, mà di chứng sau đó để lại cũng không phải một hai ngày là có thể khôi phục. Vết thương trên người cũng không chỉ mỗi chỗ con mắt, nơi ngực có hai vết thương bị đạn bắn cũng có thể lấy mạng của anh ta tùy thời, y sĩ khoa tim cũng cùng ở đây giải phẫu.

Sau mấy giờ áp lực giải phẫu, bước chân của Vạn Uyển như hư ảo, giải phẫu thì không thể tránh được việc đem hình ảnh cũ lồng ghép vào, lúc ấy, anh ấy cũng nằm ở trên bàn mổ như vậy, ánh sáng mãnh liệt cùng thuốc mê khiến cho mặt của anh ấy nhìn qua tái nhợt kinh khủng, cũng đã dùng hết khả năng liều mạng phẫu thuật, cũng ngắn ngủn một câu 'không thể cứu chữa".

"Đi thôi, chủ nhiệm cho chúng ta nghỉ nửa ngày, bà ấy mới vừa khen ngợi cậu! Nói không hổ là mầm non tốt." Lộ Ninh đoạt chìa khóa từ trên tay Vạn Uyển, lấy quần áo từ trong quầy cất đồ, vừa trêu ghẹo vừa đẩy Vạn Uyển ra cửa.

"Chúng ta đi ăn một bữa thật đặc biệt?"

Nhặt được ông xã sĩ quan-Mặc Hạp Thiển TràOnde histórias criam vida. Descubra agora