Chương 14

2.9K 38 0
                                    


  Vạn Uyển từ trên ghế salon trực tiếp ngã xuống, gương mặt khổ sở nhìn người khởi xướng uống trà như gió nhẹ nước chảy.

"Có vấn đề?" Diệp Dực nhíu mày, sau đó có chút không vui mà quay đầu lại nhìn hai người phía sau đã sớm đứng đó, Diệp Ngôn cười khanh khách không ngừng, "Tăng thêm bạc hà?"

Diệp Ngôn bĩu môi, để trái cây xuống, đi tới bên cạnh Vạn Uyển ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay ra đâm bắp chân của Diệp Dực, "Đây coi như là cầu hôn chị dâu nhỏ sao?"

Vạn Uyển nháy nháy mắt, nhìn trần nhà, "Đây là một hiểu lầm xinh đẹp."

Diệp Ngôn sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn biểu tình của ông anh, trực tiếp úp sấp trên bàn trà cười to, "Anh, anh nhặt được kẻ dở hơi sao?"

Diệp Dực mặt lạnh, đẩy móng vuốt của Diệp Ngôn ra.

"Chị dâu nhỏ, tại sao biết ông anh núi băng của em vậy?"

Vạn Uyển giật nhẹ tay áo Diệp Ngôn, nhỏ giọng nói, "Tôi là bộ đội thực tập chữa bệnh trong đơn vị của anh ấy."

"Ơ ~ vậy cuối tuần chị không phải đi vào khu vực tai nạn trợ giúp à?"

"À?" Vạn Uyển kinh ngạc hỏi, "Tôi không có nghe nói tới chuyện này!"

Diệp Ngôn như có điều suy nghĩ mà nhìn người nào đó cầm ly trà dừng lại một chút, "Khụ khụ khụ, bên trên ra lệnh là tất cả quân y bộ đội đều phải trợ giúp khu vực tai nạn, tại sao lại có người thiên vị?"

Vạn Uyển nghiêm túc nhìn Diệp dực, "Phó Đoàn Trưởng, anh không tin năng lực tôi sao?"

Diệp Dực mặt đen lại đi vào phòng bếp châm trà.

"Tại sao lại ngồi trên đất?"

Không biết lúc nào thì, có người đứng ở cửa, chỉ mặc áo lót quân sự, trên tay đắp trang phục huấn luyện, cau mày cúi đầu nhìn Diệp Ngôn trên đất.

"Ơ ~ trở lại rồi à? Cũng đã ba tháng không gặp mặt em rồi, sao vừa trở lại đã hung dữ vậy?"

Người đàn ông đi vào, một tay kéo Diệp Ngôn lên, cũng không thèm nhìn Vạn Uyển bên cạnh, "Bị nhốt hai tuần lễ."

"Chậc chậc chậc, lại giết đỏ mắt rồi hả ? Tả Diệc cứ như vậy mà yên tâm thả anh về? Hơn nửa đêm mà đem em cắt thì làm thế nào?" Diệp Ngôn cởi nút áo ở trên người của anh ấy ra, cầm lấy áo lót quân đội của anh ấy.

"Trễ như thế mà còn làm đồ ăn?" Người đàn ông xoa xoa tóc ngắn của Diệp Ngôn.

"Hừ! Chính là anh ấy làm!" Diệp Ngôn vung tay nhỏ bé lên, chỉ về phía Diệp Dực, "Ông xã! Giết anh ấy đi, buổi tối anh ấy mang vợ đến bắt nạt em!"

Người đàn ông theo tay Diệp Ngôn nhìn sang, nhìn thẳng vào mắt Diệp Dực, kính chào theo nghi thức quân đội, "Trung Đội Trưởng"

Diệp Dực gật đầu, "Quản tốt bà xã cũng rất quan trọng."

Người đàn ông nghe vậy chỉ giật nhẹ khóe miệng, nắm chặt tay Diệp Ngôn. Diệp Ngôn ở trong ngực anh ấy vặn vẹo uốn éo lén kể tội, "Đồng chí Lý Thi! Anh thiên vị có được hay không, ông anh này cũng không phải là Trung Đội Trưởng của anh!"

Diệp Dực nhíu mày, không đánh giá, Lý Thi liếc mắt nhìn Vạn Uyển vẫn ngồi trên đất, "Ai?"

Diệp Ngôn cười hắc hắc, xoa xoa hai tay, giống như má mì, "Anh đoán ~ em tìm vợ bé cho anh á ~"

Vạn Uyển nhìn tất cả ghế sa lon đều bị Diệp Ngôn và Lý Thi chiếm đoạt chỉ còn dư một vị trí nhỏ, chuyện đương nhiên là đi sang ngồi bên cạnh Diệp Dực, thuận tiện liếc Diệp Ngôn một cái.

Lý Thi ôm Diệp Ngôn theo bên người đến trên ghế sa lon, liếc nhìn Diệp dực, trong mắt không có bất kỳ vẻ mặt nào, Vạn Uyển kỳ quái nhìn hai người, cũng không có chú ý Diệp Ngôn con yêu nghiệt này lại bò tới, "Như thế nào, ánh mắt này? Nhớ năm đó, em sẽ cho rằng anh ấy cùng anh trai em hai người là đồng tính."

Phụt... Vạn Uyển phun ra một ngụm trà. Có câu nói vừa vào hủ hải không còn ngày quay đầu lại, cái người này cũng quá mạnh mẽ hung hãn đi? Diệp Ngôn vỗ vỗ bả vai của cô, ra vẻ đã hiểu.

Bên kia hai người đàn ông cũng hoàn thành đối thoại im lặng.

-- anh?

-- tôi.

"Ngôn nhi, đồ ăn gần xong rồi, đi vào phòng bếp xem một chút." Lý Thi thò người ra, ôm Diệp Ngôn đang vui vẻ cười nhạo Vạn Uyển ngây ngô đi.

Diệp Ngôn nhảy dựng lên, gãi gãi tóc, nhảy vào phòng bếp, một lát sau lại nhảy ra, trong khay để bánh tinh xảo, "Là loại này sao?"

Vạn Uyển cầm khay, nếm thử một miếng "Diệp Ngôn! Cô quá thần kỳ, chính là cái này!"

"A ~ chị nói sớm đi, không phải là điểm tâm nhỏ rất đơn giản của người phương nam

sao, làm hại em phải suy nghĩ nửa ngày."

Vạn Uyển có chút xấu hổ, ôm khay nhỏ không buông tay, Diệp Ngôn cười khanh khách, tìm mấy cái hộp chứa vào, "Chị cũng so đựơc với Dương quý phi rồi, cái gì một người cởi ngựa cười phi tử hồng trần, yếu kém nữa..., ông anh này của em đã khuya khoắt còn làm phiền giấc mộng của người khác để làm vật phẩm cho người."

Diệp Ngôn chế nhạo nhìn hai người ngồi chung một chỗ, đối với ánh mắt lạnh như băng của Diệp Dực không chút sợ hãi, "Ông xã! Anh nhìn anh ấy đi, lại trợn mắt nhìn em."

Lý Thi cúi đầu, ở bên tai Diệp Ngôn nói câu gì đó, chọc cho Diệp Ngôn không cẩn thận mặt trắng xanh đỏ, một đấm móc đánh qua, "Không biết xấu hổ!"

Lý Thi buông lỏng chặn lại một quyền đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía Diệp Dực, "Còn có chuyện gì không?"

Diệp Dực đứng dậy, liếc nhìn Vạn Uyển. Cô nàng Vạn Uyển được lệnh, xách hộp giữ tươi nhỏ hấp ta hấp tấp đi theo Diệp đại nhân xuống lầu.

"Bọn họ thật hạnh phúc a." Vạn Uyển ở trong thang máy nhỏ giọng cảm khái. Không có chú ý ánh mắt của Diệp Dực, nhìn thẳng bánh ngọt trong tay mình, "Cùng bạn hẹn mấy giờ?" Diệp Dực lạnh nhạt hỏi

"Bảy giờ"

Nhặt được ông xã sĩ quan-Mặc Hạp Thiển TràUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum