Chương 12

3K 39 1
                                    


  Vạn Uyển ngừng thở, muốn đẩy Diệp Dực ra, ngược lại lại bị anh nắm cổ tay, trực tiếp đặt lên trên cổ.

"Diệp đại nhân! Anh giở trò lưu manh."

Diệp Dực chôn ở cần cổ của Vạn Uyển, Vạn Uyển cảm giác mình nghe được tiếng cười buồn bã của anh, "Anh cười cái gì?"

"Em cho rằng anh đang làm gì?" Diệp Dực nhíu mày.

Vạn Uyển hít không khí, lại hít, sau đó nói ra lời nói vô cùng hối hận, "Diệp Dực, anh yêu thích tôi sao?"

Không trả lời, Diệp Dực nghiêng qua hướng bên cạnh, nhắm mắt lại, ngủ rất ngon.

Có lầm hay không, uống rượu vào rồi giở trò lưu manh à! ! Vạn Uyển xấu hổ, từ từ đẩy Diệp Dực ra, nhặt cái chăn rồi đắp lên trên người của anh. Đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, sau đó, điện thoại di động có tin nhắn tới.

Thân thể của Vạn Uyển cứng ngắc, rón ra rón rén bước qua xem tin nhắn.

Lộ Lộ: ngày giỗ của anh ấy, đi không?

Vạn Uyển kinh ngạc mà đóng tin nhắn lại, mở lịch ngày ra, thời gian sao lại trôi qua nhanh như vậy? Mất hồn mà dọc theo tường từ từ trợt xuống ngồi dưới đất, vốn tưởng rằng năm nay sinh nhật của anh, còn có thể cùng nhau trải qua.

"Nước ở đâu?" Không biết Diệp Dực tỉnh từ lúc nào, đứng ở trước mặt Vạn Uyển, mắt nhìn xuống cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Vạn Uyển cuống quít đứng lên, che giấu bi thương ở trong mắt và đi qua, "Tôi đi lấy nước ấm cho anh."

Vạn Uyển rót nước, chầm chậm đi tới bên cạnh Diệp Dực, "Trong đoàn làm thế nào để xin nghỉ phép?"

Diệp Dực nhíu mày, "Có liên quan đến quy định chế độ" Lúc nói chuyện còn mang theo men say, ánh mắt đều là sương mù .

"Đơn xin nghỉ phép có chữ ký của Phó Đoàn Trưởng thì có hiệu lực không?"

Diệp Dực lại trở về ghế sa lon, dáng vẻ nhìn như nhức đầu, một hồi lâu mới đáp, "Có"

Vạn Uyển ngồi lên trên mặt thảm, ôm đầu gối nhìn Diệp Dực say đến mơ mơ màng màng, lúc này không cho thì đợi đến bao giờ. Từ dưới đất bàn trà lấy ra một cuốn vở nhỏ, mở nắp bút, vô cùng lưu loát mà viết đơn xin nghỉ, sau đó run rẩy đưa tới, "Phó Đoàn Trưởng, ký tên ở chỗ này được chứ?"

Một tay đang che ánh mắt của Diệp Dực mở ra, hoàn toàn không phải là bộ dạng say khướt mới vừa rồi, tay cầm lấy rồi hơi híp mắt, lại khôi phục vẻ say, "Ừ"

Vạn Uyển hưng phấn, người say đều dễ giải quyết hết!

Diệp Dực ký tên xong, nhìn dáng vẻ đắc ý của Vạn Uyển, yên lặng mà thở dài.

"Phòng ngủ thế nào?"

"Hạng nhất đấy!" Vạn Uyển kéo cửa phòng ra, "Diệp đại nhân, hôm nay ngài nằm ngủ ở phòng ngủ đi, ghế sa lon sao ngài có thể ngủ được chứ!"

Diệp Dực để ly nước xuống, trực tiếp đi vào phòng, cái chăn tán loạn, thảm rõ ràng có mỡ đông, tủ đầu giường mờ tối cùng cửa sổ đã không nhìn ra là cửa sổ.

"Bình thường em đều tự tin như vậy sao?" Diệp Dực đem một đôi vớ của Vạn Uyển ném xuống giường.

Vạn Uyển nghiêng đầu, "Này tất cả đều là lỗi của quân diễn!"

Diệp Dực vén chăn lên, đổi mặt bên kia của vỏ chăn, giũ cho lông mèo phía trên rơi xuống, "Ngoại trừ giường này dày một chút cũng không có gì khác?"

"Không có"

Diệp Dực nhàn nhạt nhìn Vạn Uyển một cái, đi đến phòng khách cầm gối ôm đi vào, "Em cũng lên đi."

Vạn Uyển nắm cổ áo của áo ngủ, "Làm gì! !"

Diệp Dực cũng không trả lời, cởi áo khoác quân trang, rồi trực tiếp lên giường lật người ngủ thiếp đi.

Vạn Uyển đứng ở bên cạnh, rối rắm mà không thể nói nên lời, dao động cả nửa ngày, quả nhiên vẫn còn lạnh, chậm rãi len lén mà ôm thảm mỏng ra phía ngoài, đến ghế sa lon ngủ. Mới vừa nhắm mắt lại, đã cảm giác mình bay lên không.

Diệp Dực mặt không chút biểu tình mà ôm cô, "Là không có lỗ tai dài sao?" Ngực của anh cực kỳ ấm áp, Vạn Uyển hít mũi một cái, một chút mùi rượu cũng không có, ngay cả mùi thuốc lá ngày thường đều biến mất không còn một mống.

Điều kiện sinh hoạt trong lúc quân diễn đúng là không dễ, Vạn Uyển bị ôm chui vào chăn, mặc dù không có mùi của mặt trời, nhưng lại có nhiệt độ cơ thể của Diệp Dực. Vạn Uyển từ từ buông lỏng tay nắm chặt mép áo ra, ngược lại ôm lấy eo gầy khỏe mạnh của Diệp Dực, vùi vào trong ngực của anh mà ngủ thiếp đi.

Khó có được một cảm giác thật tốt.

Cảm thấy người bên cạnh đang di chuyển, trong chăn tràn vào một cơn gió lạnh, Vạn Uyển không nhịn được mà co rút vào bên trong, ý đồ ngăn cản không khí lạnh lẽo tiếp tục tập kích.

Diệp Dực mặc áo khoác, nhìn người bạn nhỏ Vạn Uyển cong miệng ngủ đến khuôn mặt đỏ rừng rực, thì không khỏi mỉm cười. Đưa tay đem cái chăn xõa tung ở bên cạnh dịch vào chặt một chút xíu, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rồi vào nhà vệ sinh.

Tất cả đều là đồ của phái nữ, trên bồn tắm thì có một hàng dài sữa tắm, dầu gội, che tóc, cái gì cần có đều có. Diệp Dực cau mày cầm lấy sữa tắm, đổ ra một chút ở lòng bàn tay rồi cúi đầu ngửi là mùi của hoa oải hương. Suy nghĩ thêm một chút vẫn là mở vòi sen ra.

Vạn Uyển mơ mơ màng màng đã cảm thấy có một bàn tay ướt nhẹp đụng lên mặt của mình, giơ tay lên cho một chưởng, "Làm gì vậy! !"

"Rời giường, ra thao trường." Diệp Dực nhanh chóng né sang bên cạnh.

"Ra thao cái gì chứ! Thiếu anh cực kỳ đi!" Vạn Uyển tức giận.

Diệp Dực nhìn cô chằm chằm hai giây, quả quyết vén chăn lên, rồi trực tiếp bế lên thả vào phòng tắm, "Là em tự mình cởi hay là anh giúp em?"

Vạn Uyển đối với cái chữ ' cởi ' này vô cùng nhạy cảm, liền mở mắt."Tự tôi cởi."

Diệp Dực gật đầu, "Tự lực cánh sinh." Sau đó đóng cửa lại.

Vạn Uyển hận không thể hại chết mình, đây chính là tiếng người sao? Cái gì tự mình cởi, sắc không □ à!

Hung tợn mà đánh răng, tắm, cố ý ở trong phòng tắm vang lên lách ca lách cách, vì để cho lão hồ ly kia ở bên ngoài biết mình đúng là tắm, tuyệt đối không có lãng phí thời gian. Mục đích là kiên quyết không ra thao trường.

Vạn Uyển cô là ai chứ? Từ tiểu học đến cao trung rồi ra nước ngoài trước kia thể dục không phải nghỉ thì chính là thất bại, theo lời thầy giáo đã nhiều lần đảm nhiệm môn thể dục đều là, đứa nhỏ này trời sanh chính là con mọt sách.

Anh nói tôi một đứa trẻ 400m mà chạy một canh giờ, luyện tập không phải muốn chết à, còn không bằng trực tiếp từ trên máy bay nhảy xuống bị chết vừa nhanh lại lừng lẫy.

Nhặt được ông xã sĩ quan-Mặc Hạp Thiển TràWo Geschichten leben. Entdecke jetzt